Giờ phút này trong thành cường giả vô số, sẽ có phản ứng dây chuyền gì khó ai nói rõ ràng, hơn nữa Đinh Linh Nhi còn trong tay hắn, nên có chút sợ ném chuột vỡ bình.
Đối phương hiện giờ lại là cường giả siêu phàm nhập thánh, mặc dù liên thủ với Xa Vưu vây công, hắn cố ý muốn chạy trốn thì sợ rằng rất khó mà bắt được, trong lúc nhất thời có chút do dự.
– Con rể tốt, chỉ cần ngươi quy thuận ta, cục diện Thương Minh tất nhiên sẽ bị ta thu vào túi, đối với ngươi mà nói cũng có lợi ích rất lớn, chúng ta hảo hảo nói chuyện đi.
Đinh Sơn theo dõi hắn, thần thức hoàn toàn tập trung lấy Lý Vân Tiêu, toàn bộ trong tràng dưới một cổ áp chế cường đại trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy một ít tiếng hô hấp trùng trùng điệp điệp.
Lý Vân Tiêu chấn động, hắn từ trong ánh mắt Đinh Sơn thấy được một loại kiên quyết, một loại quyết tuyệt nhất định phải giải quyết hắn.
– Ngươi lấy đâu ra lực lượng như vậy? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bước vào siêu phàm nhập thánh liền vô địch thiên hạ rồi sao?
– Ha ha, đương nhiên không phải. Nhưng không có lực lượng siêu việt võ đạo như vậy thì không cách nào tranh phách thiên hạ được. Hiện giờ chỉ là một cái bắt đầu mà thôi.
Trong mắt Đinh Sơn bắn ra tinh mang, hào khí vượt mây nói:
– Nếu là có ngươi giúp ta, không chỉ Thương Minh, thậm chí thiên hạ này đều có thể tranh giành một phen!
Lý Vân Tiêu nói:
– Thật có lỗi, con người ta không có hùng tâm chí lớn gì, im lặng luyện luyện võ, luyện luyện đan, làm mỹ nam tử là tốt rồi.
Đinh Sơn lộ ra vẻ thất vọng nồng đậm, thở dài:
– Tâm ta vốn hướng trắng sáng, bất đắc dĩ trăng sáng lại chiếu mương máng.
Tay áo hắn tung bay, cả người chậm rãi bay lên, trên thân thể lộ ra ánh sáng trắng lóa, như một viên Minh Châu vậy.
Lý Vân Tiêu thoáng cái trở nên cảnh giác, Lãnh Kiếm Băng Sương rơi vào trong tay, mũi kiếm chỉ về trước, không ngừng có kiếm âm vòng qua vòng lại lượn lờ. Theo hắn tính thì Đinh Sơn chỉ vừa mới phá tan gông cùm xiềng xích võ đạo đỉnh phong, ở mặt cảnh giới cách siêu phàm nhập thánh chính thức vẫn còn một khoảng cách nhất định, muốn lưu lại hắn rất khó.
Tất cả mọi người vội vàng thối lui qua hai bên, đều là vừa mừng vừa sợ. Mừng chính là nếu Lý Vân Tiêu ra tay thì có lẽ nhiều hơn một tia cơ hội chạy trốn chết, kinh hãi là sợ hai người bọn họ đánh một trận dư âm lan đến sẽ khiến bản thân tan thành mây khói.
Đột nhiên trong khí lưu cực kỳ áp lực, chậm rãi xé ra một đường vết rách, có hào quang lưu ly lập loè mà ra, lại có người cưỡng ép mà vào!
– Khí tức này...
Lý Vân Tiêu đột nhiên cả kinh, thối lui mấy bước, hơn nữa kiếm thế quay lại, làm ra tư thái phòng ngự.
– Để hắn đi thôi.
Đạo hào quang lưu ly kia hoảng hốt bất định, chỉ sâu kín nói.
Nhưng ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng nhìn qua, đã thấy rõ chân thân người nọ, lập tức nghi vấn còn lại trong lòng đều bị quét sạch, có người này ở sau lưng ủng hộ, khó trách Đinh Sơn có lực lượng và phách lực lớn như thế.
Đinh Sơn tựa hồ phi thường không muốn, cau mày nói:
– Thế nhưng mà...
Người kia nói:
– Dùng lực lượng của ngươi hiện giờ không lưu được hắn, mặc dù tăng thêm ta cũng chưa chắc có thể.
Đinh Sơn kinh hãi, khó có thể tin nói:
– Làm sao có thể? Hắn chẳng qua chỉ vừa mới đột phá đến Võ Đế cửu tinh trung giai mà thôi, cảnh giới kém ta và ngươi quá nhiều.
Người kia nói:
– Đừng quên, hắn còn có siêu phẩm huyền khí nơi tay, hơn nữa có một gã cường giả siêu phàm nhập thánh đi theo, một khi chính thức động thủ, trước khi Lăng Bạch Y đến thành Tân Duyên đã thành phế tích.
Đinh Sơn toàn thân run lên, cả kinh nói:
– Cường giả siêu phàm nhập thánh đi theo? Điều này sao có thể!
Người còn lại trong lòng cũng đại chấn, Lý Vân Tiêu có được huyền khí siêu phẩm là chuyện thiên hạ đều biết, nhưng có cường giả siêu phàm nhập thánh đi theo thì căn bản khó có thể tưởng tượng!
Thanh âm người nọ thủy chung bình thản không có gì lạ, nói:
– Việc này ta có thể xác định. Mặc dù ta có thể cuốn lấy người nọ, nhưng ngươi có nắm chắc lưu lại Lý Vân Tiêu sao?
Đinh Sơn buồn bực hừ một tiếng, cười khổ nói:
– Mặc dù có nắm chắc, nhưng dưới loại thời khắc phi thường này cũng không cách nào động thủ.
Hắn chậm rãi từ không trung rơi trên mặt đất, hào quang trên người đều tiêu tán.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu thu lại từ trong lưu ly quang kia, hồ nghi nhìn chằm chằm vào Đinh Sơn, đạo bạch quang vừa rồi cho hắn một loại cảm giác tim đập nhanh, tựa hồ ẩn chứa chiêu thức và khí uẩn rất mạnh, thậm chí có chút ít quen thuộc.
– Con rể tốt, nhạc phụ thủy chung không muốn động thủ với ngươi, hi vọng ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ đề nghị của ta hôm nay.
Đinh Sơn cũng là nhân kiệt, trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
Lý Vân Tiêu thu hồi ánh mắt khỏi lưu ly quang kia, cười nhạo nói:
– Thì ra là ngươi, đã đi ra sao? Sao không hiện thân để mọi người xem xem. Hơn nữa ta cũng nhiều năm không gặp ngươi, là béo hay gầy? Bản thiếu gia rất nhung nhớ đấy.
Người nọ nửa ngày không nói chuyện, sau một lúc mới nói:
– Rất nhanh sẽ gặp mặt thôi, ta và ngươi là bạn không phải địch.
Lý Vân Tiêu khóe miệng nhếch lên, cười nói:
– Hy vọng đi.
Hắn cầm kiếm xoay người rời đi, một đạo kiếm quang bổ ra, lập tức chém vỡ kết giới bốn phía. Không gian chung quanh hoảng hốt thoáng một phát, liền trông thấy lôi quang chớp động, cả người không thấy bóng dáng.
Kết giới giam cầm mọi người nứt vỡ, lập tức đại loạn, tất cả mọi người vội vàng bay ra ngoài.
Đinh Sơn giận dữ, rất muốn khiển trách Lý Vân Tiêu, hai tay luân phiên bấm niệm pháp quyết, từng đạo Cực Quang phá không mà đi, lăng không kết lưới, muốn ngăn đám người kia lại.
– Mà thôi, để bọn hắn đi thôi.
Người trong lưu ly quáng nói:
– Ngươi đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, lập tức thiên hạ đều sẽ biết, giết những người đó cũng không có ý nghĩa gì cả.
Đinh Sơn trầm ngâm một chút, lúc này mới vung tay lên, lập tức hào quang đầy trời tan hết.
Đại điện lúc trước đối chiêu với Lý Vân Tiêu đã bị phá huỷ hơn phân nửa, giờ phút này trên mặt đất chỉ còn mấy cổ thi thể và mảng lớn thịt nát, còn có mọi người thương hội Thiên Nguyên, cũng đều câm như hến, run rẩy không dám nói lời nào.
Đinh Sơn nói:
– Tô Hồng, cho người thu thập sạch sẽ nơi này, đồng thời sửa sang lại đại sảnh, ta muốn đãi khách quý.
– Vâng!
Tô Hồng vội vàng đáp, trải qua chuyện này, hiện giờ trong đầu hắn phát mộng, chỉ có thể cứng nhắc làm việc.
– Không cần, ta vốn không muốn xuất hiện. Nhưng thấy ngươi muốn mạnh mẽ đối phó Lý Vân Tiêu, lúc này mới bất đắc dĩ đi ra ngăn cản.
Bóng người trong lưu ly quang kia nói:
– Đồng thời ta cũng muốn cầu đan của ngươi.
Ánh mắt Đinh Sơn rơi trên Âm Dương Đỉnh, bên trong năm viên thuốc lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, linh khí bức người.
Lưu ly chi quang lắc lư càng ngày càng mạnh, không gian dần dần bị xé mở, đoàn hào quang kia chậm rãi rơi trên mặt đất, hóa ra ba đạo nhân ảnh.