Lý Vân Tiêu thảnh thơi ở trong núi cất bước, phía sau truyền đến một thanh âm, chỉ thấy một nam tử mặc áo trắng bay đến bên cạnh hắn.
Nam tử mặc áo trắng tu vi là tam tinh Vũ Quân, kinh dị nhìn Lý Vân Tiêu một chút, nhất thời cười rạng rỡ nói:
– Không biết huynh đài là người môn phái nào? Vừa vặn có thể kết bạn đồng hành.
Nội tâm Lý Vân Tiêu mắng thầm: Kết con mẹ ngươi, Vô Thượng Cung liền ở phía trước, vài bước liền đến còn kết bạn! Nhưng trên mặt lại làm ra vẻ mừng rỡ, lễ phép nói:
– Tại hạ Không Thiền tông Mộng Bạch, không biết huynh đài là môn phái nào?
Nam tử mặc áo trắng vừa nghe, nhất thời trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc nồng đậm, trên dưới đánh giá Lý Vân Tiêu một chút, cau mày nói:
– Ngươi là tới tham gia tiệc mời của Vô Thượng Cung?
Lý Vân Tiêu bị hắn nhìn có chút không tự nhiên, thầm nghĩ mình không đúng chỗ nào sao? Đầy bụng hồ nghi nói:
– Không sai, làm sao, có cái gì không đúng sao?
Khuôn mặt nam tử mặc áo trắng nguyên bản tươi cười lập tức trở nên lạnh nhạt, trong mắt loé ra một tia châm chọc, hừ nhẹ nói:
– Ta chính là Bách Kiếm Môn Tiêu Kiếm, chính ngươi tự lo lấy đi.
Nói xong trực tiếp đi về phía trước, ban đầu còn nói kết bạn mà đi, hiện tại hiển nhiên không coi Lý Vân Tiêu thành một chuyện.
– Tự lo lấy?
Lý Vân Tiêu sửng sốt một chút, vội vã tiến lên ngăn cản Tiêu Kiếm nói:
– Tiêu Kiếm huynh, kính xin nói rõ, vì sao để ta tự lo lấy?
– Hừ, ta với ngươi không quen, đừng huynh đệ kêu loạn.
Tiêu Kiếm ngẩng đầu lên, dáng vẻ cao cao tại thượng, nhìn dáng vẻ Lý Vân Tiêu đầy mặt ngờ vực không biết vì lẽ gì, nhất thời cười lạnh nói:
– Nhìn ngươi ngốc như vậy, đánh thức ngươi cũng không sao. Ngươi ở trong Không Thiền tông có phải là nhân duyên không tốt hay không, thường thường đắc tội người a?
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Chuyện này... này có quan hệ gì sao?
Tiêu Kiếm lạnh lùng lườm hắn một cái, châm chọc nói:
– Quan hệ rất lớn đấy! Không Thiền tông các ngươi tại Hỏa Ô Đế Quốc xưng là ô quy phái, ngoại trừ Năng Phi Trần còn có chút thực lực ra, còn lại đều là không ra gì, nhưng Năng Phi Trần sợ là cũng đại nạn sắp đến rồi. Người nào không biết các ngươi là môn phái lót đáy? Vô Thượng Cung phát thiệp mời cho các ngươi là cất nhắc các ngươi, nhưng các ngươi quá không biết tốt xấu, dĩ nhiên phái một tên Võ sư tới tham gia tiệc rượu. Chà chà, thật là tự đại a! Cho nên nói, đợi lát nữa chính ngươi tự lo lấy đi!
Lúc này Lý Vân Tiêu mới chợt hiểu ra, hóa ra là có chuyện như vậy. Bình thường bên trong tông phái phát thiếp mời, thực lực đệ tử phái đi liền đại biểu thái độ của đối phương cùng phân lượng của mình. Tỷ như Vô Thượng Cung đưa thiệp mời, chỉ phái Đại Vũ sư Phó Tuấn Tài đến, mà Bách Kiếm Môn phái đi, lại là đệ tử tu vi Vũ Quân. Tuy rằng Bách Kiếm Môn chỉ phái một tên Vũ Quân đến, nhưng thân phận của Tiêu Kiếm không bình thường, chính là con trai của Bách Kiếm Môn Môn chủ, ứng cử viên Thiếu môn chủ tương lai.
Ban đầu Tiêu Kiếm nhìn thấy tu vi của Lý Vân Tiêu, còn tưởng rằng hắn là đệ tử của một đại phái nào đó, lớn đến mức độ chỉ phái Võ sư đến liền đủ. Lúc này mới kéo khuôn mặt tươi cười tới yêu cầu đồng hành, muốn kết giao một phen, ai biết dĩ nhiên là Không Thiền tông so với Bách Kiếm Môn của mình còn kém xa tít tắp. Nếu Vô Thượng Cung nổi giận, tại chỗ giết hắn cũng rất có thể. Mặc dù không giết, trắng trợn nhục nhã một phen là điều chắc chắn.
Tiêu Kiếm nhìn kẻ đáng thương bị đồng môn hãm hại này, lộ ra một tia giễu cợt, ngẩng đầu lên trực tiếp đi tới.
– Hóa ra là như vậy.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Nói như vậy chẳng phải là sẽ rất gây chú ý? Thực sự là phiền phức.
Hắn nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, nếu đến rồi cũng không thể lui về, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tiếp tục đi về phía trước, chỉ cần không sớm bị Lý Dật nhận ra liền tốt.
Trước cửa Vô Thượng Cung đã sớm đến không ít người, Tiêu Kiếm này đưa ra thiệp mời, lão giả phụ trách tiếp đón kia liền khách khí nói vài câu, liền để một tên đệ tử dẫn vào cửa.
Lý Vân Tiêu nhìn kiến trúc của Vô Thượng Cung, nhất thời nội tâm lấy làm kinh hãi, thầm nói: Vô Thượng Cung này quả nhiên cùng Bắc Minh thế gia có quan hệ rất lớn, ngay cả cửa cung cũng kiến tạo giống Bắc Minh huyền cung như đúc, chỉ là khí thế cùng quy mô nhỏ hơn nhiều mà thôi.
Lúc này một tên nam tử nhất thời khiến Lý Vân Tiêu chú ý, thời điểm đưa thiệp mời, nam tử kia lạnh nhạt nói:
– Hỏa Ô Đế Quốc Huỳnh Dương gia Huỳnh Dương Minh.
Huỳnh Dương gia!
Hai mắt Lý Vân Tiêu áp súc, Huỳnh Dương Minh này chỉ là nhị tinh Vũ Quân, một luồng lực lượng nguyên khí nhàn nhạt ở quanh thân hắn lan ra, tựa hồ có dấu hiệu muốn đột phá.
– Hóa ra là Huỳnh Dương gia đại nhân, mời tới bên này. La Mậu, còn không mau mang Huỳnh Dương Minh đại nhân đi vào ghế trên!
Lão giả vội vàng bắt chuyện, tuy rằng thực lực Huỳnh Dương gia cũng không mạnh hơn Vô Thượng Cung bao nhiêu, nhưng cũng là thế gia của Hỏa Ô Đế Quốc, gốc gác cực sâu.
– Vị tiểu huynh đệ này, ngươi là...
Chờ sau khi Huỳnh Dương Minh tiến vào, lão giả phụ trách tiếp đón nhìn thấy Lý Vân Tiêu, lấy làm kinh hãi, cẩn thận dò hỏi. Tông phái có thể phái một tên Võ sư đến, tất nhiên là một đại phái nào đó. Trong phạm vi Hỏa Ô Đế Quốc, cũng là số lượng một tay, chẳng lẽ là đệ tử của mấy Đại tông phái kia? Hắn không dám thất lễ chút nào!
Lý Vân Tiêu nhìn dáng vẻ hắn cẩn thận, nhất thời cười khổ nói:
– Không Thiền tông.
Nói xong liền đem thiệp mời đưa tới.
– Hóa ra là Không... cái gì? Không Thiền tông?
Lão giả lộ ra một bộ dáng dấp kinh hỉ, cao giọng kêu một nửa, nhất thời trợn to mắt, uể oải lại, âm thanh mặt sau trở nên không thể tin tưởng. Cùng Tiêu Kiếm lúc trước giống như đúc trên dưới đánh giá hắn một phen, sau đó lật xem thiệp mời, nhất thời có chút khó có thể tin tưởng được kêu lên:
– Đúng là Không Thiền tông!
Lần này những võ giả đến đây dự tiệc phía sau kia tất cả đều không thể tin tưởng dừng lại, một mặt cân nhắc nhìn bên này.
– Oa, Không Thiền tông đây là muốn làm gì? Nghịch thiên rồi a!
– Ha, Vô Thượng Cung mời tiệc, đơn giản là vì mặt mũi, đồng thời có chứa tính chất thị uy. Nhưng ta xem Không Thiền tông này mới thật sự là thị uy a!
– Đúng đấy, thật trâu bò! Dĩ nhiên phái một Võ sư đến, đây chính là trần trụi làm mất mặt a.
– Ha ha, không phải sao, lần này có trò hay nhìn. Không biết người Vô Thượng Cung ứng đối làm sao, có thể giết gà dọa khỉ hay không?
– Ta xem không hẳn, hôm nay dù sao cũng là ngày chúc mừng, nhưng làm nhục một phen là miễn không xong.
Nghe mọi người dồn dập nghị luận, nội tâm Lý Vân Tiêu cười khổ không thôi. Lão giả kia xanh mặt, trong đôi mắt hầu như muốn phun ra lửa. Hiện tại thật đúng là thử thách sự thông minh của hắn a, trên trán hắn đã bốc lên mồ hôi lạnh. Ở dưới đại chúng quan sát, thế lực có máu mặt tại Hỏa Ô Đế Quốc đều phái người đến, lúc này nếu xử lý không tốt, là mất mặt Vô Thượng Cung a.