Lý Vân Tiêu cổ quái nhìn nàng, nói:
– Ngươi là muốn chuyển trọn cả Thiên Nhất Các vào trong thánh khí sao? Cho các ngươi đi vào tránh né thoáng một chút ngược lại cũng không sao, chỉ có điều sản nghiệp Thiên Nhất Các trải rộng thiên hạ đều bị thu hết, làm vậy có ý nghĩa gì nữa?
Thân sắc hưng phấn của Tô Liên Y thoáng cái trở nên chán nản, nói:
– Ta sao lại không biết được, chỉ là hiện giờ ta cũng không có quá nhiều cách rồi, chỉ có thể đi một bước tính toán một bước. Nhưng ta tuyệt sẽ không để mặc cho Vạn Bảo Lâu muốn làm gì thì làm được.
Lý Vân Tiêu cười lành lạnh nói:
– Ngươi đây chỉ là tự tìm đường cho mình thôi, cũng không phải là vì Thiên Nhất Các.
Tô Liên Y cả giận nói:
– Thiên Nhất Các sẽ chống lại đến cuối cùng, chỉ cần tất cả thành viên nòng cốt vẫn còn thì còn hy vọng đoạt lại tất cả. Cái gọi là thương hội cũng tốt, môn phái cũng tốt, không phải đều là chỉ người sao? Chỉ cần người không chết thì vĩnh viễn còn hy vọng.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nói rất hay, đúng là có đạo lý như vậy, nhưng vì sao ta phải giúp ngươi, hoặc là nói vì sao phải “che chở” ngươi? Vì thế mà đối địch với Vạn Bảo Lâu còn có Thần Tiêu Cung, đây không phải là tìm chết sao? Hiện giờ chuyện ta thân mang thánh khí thiên hạ đều biết, người muốn muốn giết ta không biết có bao nhiêu, nhiều hơn hai cái này nữa thì ta có lẽ thật phải bỏ mạng rồi.
– Sẽ không đâu!
Tô Liên Y khẳng định nói:
– Ngươi chính là khách khanh của Vạn Bảo Lâu, tuy rằng có chuyện trước kia, nhưng hiện giờ thời khắc phi thường, Vạn Bảo Lâu tất nhiên rất hi vọng ngươi trở về, mà quan hệ giữa đại nhân và cung chủ Thần Tiêu Cung... Ha ha... ”
– Về phần chỗ tốt nha, chỉ cần đại nhân ngươi đáp ứng. Từ giờ trở đi, Thiên Nhất Các liền thuộc sở hữu của đại nhân, mà ta chỉ là đại nhân tổng quản đi theo đại nhân thôi.
Trên mặt nàng tràn đầy vẻ kiên quyết, tựa hồ đã hạ quyết tâm.
Lý Vân Tiêu sửng sốt nửa ngày, vuốt càm nói:
– Điều kiện này quả thực mê người ah, trong thiên hạ thật sự không có mấy người có thể cự tuyệt, dù biết rõ là bộ đồ, nhưng vì tài phú lớn như thế, có chết cũng đáng.
Khóe miệng Tô Liên Y nhếch lên vẻ tươi cười, nói:
– Vậy đại nhân đã đáp ứng rồi sao?
Lý Vân Tiêu vung tay lên, nói:
– Để ta suy nghĩ xem đã.
Tô Liên Y sững sờ, nói:
– Điều kiện như thế, đại nhân còn cần cân nhắc sao?
Lý Vân Tiêu nói:
– Quân tử ái tài, nhưng phải có mạng mới được!
Tô Liên Y cau mày nói:
– Đại nhân nói đùa rồi, nếu thật sự bất lực thì đại nhân trực tiếp bỏ đi xa, dùng thực lực đại nhân ai dám nói có thể chặn giết ngươi chứ?
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Thiên Võ Giới to lớn, không phải ngươi có thể tưởng tượng, trên đời này người có thể giết ta không nhiều lắm, nhưng cũng không ít. Việc này cho ta ba ngày thời gian, trong ba ngày ta tất sẽ hồi đáp ngươi.
Tô Liên Y vui vẻ nói:
– Vậy thì tốt quá, Liên Y ngồi đợi đại nhân hồi âm!
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Việc này liên quan quá nhiều, ta không thể không cẩn thận làm việc, ngươi có biết cách nghĩ của các thương hội khác không?
Tô Liên Y nói:
– Quả thật phải cẩn thận một ít. Thương hội khác thì…, vốn Từ Vạn Sâm và Chu Kỳ Thủy cũng cực lực phản đối tuyên chiến Lăng Bạch Y, cùng phía với ta. Nhưng gần đây chẳng biết tại sao lại thần thần bí bí, vậy mà trở nên có chút bất hòa với ta.
Nàng cau mày nói:
– Cũng chính vì thế mới khiến cho ta càng ngày càng bất an, lúc này mới nghĩ tới tìm đại nhân che chở.
– Ah? Ngươi bị cô lập rồi sao?
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Thế cục Thương Minh mặc cho ai cũng đều nhìn ra, nguyên vốn phải là cục diện đồng tâm hiệp lực đối phó Vạn Bảo Lâu mới đúng, sao lại trở thành mình ngươi cô đơn rồi?
– Hừ!
Trên mặt Tô Liên Y lộ ra vẻ giận dữ, lạnh lùng nói:
– Có trời mới biết trong lòng những tên ngu xuẩn này tính toán gì! Đợi sau khi bị nuốt hết mới hối hận thì đã muộn rồi, ta thực muốn xem biểu lộ quỳ gối khóc trước vạn nhất thiên diện của bọn hắn.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm bất định, thầm nghĩ: chẳng lẽ là chuyện Cửu Âm Cửu Dương Phá Ách Đan? Nếu có thể đản sinh ra rất nhiều cao thủ thì quả thật có thể chống lại Vạn Bảo Lâu, nhưng nếu thất bại thì sao đây?
Tô Liên Y nói:
– Xem đại nhân tựa hồ còn có tâm sự, ta liền không quấy rầy thêm nữa, tùy thời đợi tin tức tốt của đại nhân.
Lý Vân Tiêu khua tay nói:
– Ngươi đi về trước đi, có lẽ không cần ba ngay ta sẽ hồi âm cho ngươi.
Đợi Tô Liên Y đi rồi, hắn thoáng trầm tư, cũng hóa thành một đạo quang mang vọt lên.
Lóe lên liền biến mất tại chỗ/
Một lát sau, trên không tổng bộ Vạn Bảo Lâu, Lý Vân Tiêu thoáng cái hiện ra, bay xuống phía dưới.
– Là ai?!
Một tiếng hét lớn từ trong tổng bộ truyền ra, sau đó liền thấy thanh mang vọt lên, đón Lý Vân Tiêu mà đi. Trong hào quang là một đạo thân ảnh hùng vĩ, trên mặt vẻ âm trầm.
– Dừng lại cho ta!
Người nọ năm ngón tay thành chộp, một kích khóa cổ.
Lý Vân Tiêu một tay ngăn đón trước người, năm ngón tay nắm thành nắm đấm đưa tới.
“BA~! ”
Hai người va chạm một chưởng trên không trung, người nọ sắc mặt trầm xuống, chỉ thấy trong tay nhiều hơn một vật, ngưng mắt vừa nhìn xuống, toàn thân liền run lên, thất thanh nói:
– Vạn tự vương lệnh!
Một đạo thân ảnh hiện lên, Lý Vân Tiêu liền thu lệnh bài về, phiêu nhiên mà xuống, cũng không còn cản trở nào nữa.
– Ha ha, tới thì tới, cần gì làm ra động tĩnh lớn thế chứ.
Thanh âm Vạn Nhất Thiên vang lên, nói:
– Vào đi.
Một đạo cột sáng bay ra, triển khai trên không trung, lại hóa thành cầu vòng vắt ngang trên không.
Lý Vân Tiêu cười cười, hai chân dẫm trên cầu, mấy bước liền biến mất ở trên cầu, đạo thải quang kia cũng dần dần tiêu tán.
Một màn như thế cơ hồ kinh động tất cả mọi người trong Vạn Bảo Lâu, đều khiếp sợ nhìn hướng Lý Vân Tiêu biến mất, trong nội tâm nhao nhao suy đoán không thôi.
Thân ảnh khôi ngô trên bầu trời cũng lộ ra vẻ mặt, sau đó trở nên ngưng trọng, trong miệng thở khẽ nói:
– Lý Vân Tiêu, Cổ Phi Dương!
Trong một gian sảnh, trung ương đặt một đại đỉnh màu đồng thau, không ngừng có mùi thơm lượn lờ truyền ra.
Vạn Nhất Thiên mỉm cười nói:
– Ngươi rốt cuộc đã tới, ta rất vui mừng.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ta đến cũng chưa chắc đáp ứng chuyện của ngươi, chỉ là nhàm chán muốn tìm ngươi tâm sư thôi
– Ha ha.
Vạn Nhất Thiên cười to nói:
– Ngươi cũng không phải người có nhiều thời gian. Ngươi có thể tới, ít nhất chứng minh ngươi đối với chuyện Lăng Bạch Y vẫn rất có hứng thú.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta đối với chuyện Thương Minh càng có hứng thú hơn.
– Ah? Chuyện gì?
Vạn Nhất Thiên nhướng mày nói, trong tay huyễn hóa ra Xích Long Trượng, mũi trượng chỉa xuống đất, chậm rãi dạo bước lên.
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:
– Tự nhiên là chuyện Thương Minh xưng bá thiên hạ!
Vạn Nhất Thiên tựa hồ đã có đoán trước, chỉ nhẹ nhàng cười cười, nói:
– Gần đây các loại lời đồn đãi bay đầy trời, nếu không qua được cửa ải trước mắt này thì làm sao xưng bá thiên hạ chứ.