Thất tán tử trong cả Tây Vực danh khí thật lớn, bảy người bọn họ dù không xưng tình như thủ túc, nhưng cộng đồng cùng tiến thoái, tất cả đều là chiêu bài của Vạn Tinh Cốc, nói ra nổi tiếng, danh khí thậm chí còn áp qua chưởng môn.
Không thể ngờ lần này ra ngoài chỉ còn lại hai người, bọn họ làm sao không bi phẫn cơ chứ.
– Chậc chậc, đây không phải thất tán tử trung Đoạn Lâm Hồng sao? Không tệ không tệ, hồn phách này rất tốt.
Không gian lối đi lắc lư, thoáng một xuất hiện mấy đạo thân ảnh, gương mặt âm trầm cổ quái, mấy khí tức tỏa ra làm người khác không rét mà run.
– Tập Ngọc Luân là ngươi!
Có tiếng kinh hô vang lên, Túc Bình cũng nhướng mày, sắc mặt khó nhìn.
Tập Ngọc Luân chính là phó tông chủ Phệ Hồn Tông, không chỉ có hắn, sau lưng có vẻ đều là cao thủ của Phệ Hồn Tông.
Một người trong đó tay cầm một đạo hoàng sắc quang mang, lắc lư trong tay không dứt, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy bộ dáng Đoạn Lâm Hồng, dường như hết sức thống khổ.
Điêu Tu phẫn nộ quát:
– Mau thả hồn phách Đoạn Lâm Hồng ra!
– Thả? Chậc chậc, muốn thả có thể, dùng hồn phách ngươi bù vào đi.
Người nọ xùy cười, lạnh lùng nhìn qua Điêu Tu, trực tiếp há to mồm, nhổ ra một đạo thanh sắc quang mang, nó hóa thành khôi lâu màu vàng trên không trung.
Khô lâu màu vàng chậm rãi mở to mắt ra, nó nhìn qua hồn phách Đoạn Lâm Hồng rồi chảy nước miếng.
Người nọ khinh miệt cười nói:
– Điêu Tu đứng đầu thất tán tử nha, nếu ngươi hùng hồn bảo ta thả người như vậy, như vậy ngươi còn có tinh thần hi sinh vì đồng bạn hay không?
– Ngươi, ngươi, tà ma!
Điêu Tu tức giận nghiến răng nghiến lợi, hai đấm nắm chặc, hắn đương nhiên không có khả năng dùng hồn phách của mình đi đổi.
Người nọ cười nhạo:
– Nếu ngươi không chịu hi sinh, ngươi hét lên làm quái gì? Cũng không phải là ta không thả người, chỉ có thể trách ngươi không thành ý.
Hắn ném ánh sáng màu vàng ra ngoài, khô lâu màu vàng đại hỉ, lập tức há to mồm ăn hết, trong miệng còn có âm thanh “Bẹp bẹp” vang lên, ai nghe cũng sơn hết gai ốc.
– Ừng ực!
Điêu Tu chật vật nuốt xuống một chút. Toàn thân tóc gáy đều dựng lên.
Túc Bình cũng là nhăn mày lại, nói:
– Các ngươi là có ý gì? Muốn triệt để khai chiến sao?
Tập Ngọc Luân một thân hắc bào thùng thình, mặt trên vô số kim sắc khô lâu, duỗi người, nói:
– Nơi này là lãnh địa của Phệ Hồn Tông, ngươi còn hỏi ta là có ý gì? Đầu óc ngươi bị nước vào rồi sao?
Túc Bình nói:
– Mặc dù là lãnh địa của phái ngươi, lẽ nào chúng ta ngốc cũng ngốc không được sao? Gặp mặt sẽ giết trưởng lão phái ta?
Tập Ngọc Luân cười nhạo nói:
– Ngốc được, tự nhiên ngốc được. Nếu biết đây là lãnh địa của Phệ Hồn Tông, như vậy bên trong Chiến Hồn Sơn tất cả mọi người đều chịu phái ta bảo vệ, lại bị bọn ngươi giết sạch rồi, đây là đạo lý nào?
Túc Bình thoáng chút thua thiệt, chỉ đành nói:
– Lúc chúng ta đi đến Chiến Hồn Sơn, người trong núi này cũng đã chết đi, thế nào trách ở trên đầu bọn ta.
– Nga, nguyên lai là như vậy.
Tập Ngọc Luân không nhanh không chậm nói rằng:
– Vừa rồi Đoạn Kiền Hồng cũng là đột nhiên tự mình chết, chúng ta chỉ là vừa vặn nhìn thấy, đã thuận lợi bắt lấy hồn phách của hắn.
Túc Bình gõ một cái đầu, nói:
– Vậy các ngươi bây giờ muốn phải như thế nào?
Tập Ngọc Luân nhìn cự lộc quái thú bị khóa ở trung ương, mặt trên vũng bùn chỉ lộ ra nửa thân trên, hai đôi cự sừng như là hai tòa đá lởm chởm quái sơn, đỉnh đầu càng giống như một gò núi, lão giả ngồi ngay ngắn trên đó vẫn không nhúc nhích, như là đang nhập định vậy.
Tập Ngọc Luân sắc mặt nghiêm nghị, cất cao giọng nói:
– Phệ Hồn Tông Tập Ngọc Luân gặp qua Thiên Tinh Tử đại nhân!
Thiên Tinh Tử vẫn như cũ bất động thanh sắc, ngoảnh mặt làm ngơ.
Tập Ngọc Luân lại cất cao giọng nói:
– Phệ Hồn Tông Tập Ngọc Luân gặp qua Thiên Tinh Tử đại nhân!
Vẫn là vô thanh vô tức, Thiên Tinh Tử thật giống như đã cùng với cự lộc quái thú một đạo hóa đá.
Tập Ngọc Luân kinh ngạc nói:
– Thiên Tinh Tử đại nhân đây là thế nào?
Túc Bình lạnh nhạt nói:
– Tập Ngọc Luân đại nhân, hà tất giả bộ chứ? Nếu không phải biết chưởng môn lúc này khác thường, các ngươi dám giết Đoạn Kiền Hồng sao?
Tập Ngọc Luân cười, nói:
– Nói như vậy ta nghe được tin tức là sự thật?
Túc Bình nói:
– Ta rất muốn biết, là ai nói cho ngươi biết tin tức.
Tập Ngọc Luân cười lạnh nói:
– Phái ta phó tông chủ Vưu Mật đại nhân cũng không phải vẫn đi theo bên cạnh các ngươi sao? Truyền quay lại chút tin tức toán ấy cái gì.
– Nói nhảm!
Trong hang động rộng lớn chợt truyền đến một tiếng gầm lên, mấy đạo quang mang lóe lên, thân ảnh khô gầy của Vưu Mật hiển hóa đi ra, vẻ mặt tái xanh, nói:
– Tập Ngọc Luân, đừng vội giá họa cho ta!
Hắn nói:
– Túc Bình, việc này cũng không phải do ta làm!
– Hừm, Vưu Mật, ngươi quả nhiên là kẻ phản bội!
Tập Ngọc Luân lạnh lùng nói:
– Uổng cho ngươi còn có mặt mũi nói không phải ngươi? Dĩ nhiên đầu phục Vạn Tinh Cốc! Ngươi có còn nhớ rõ bang quy!
Vưu Mật hơi biến sắc mặt, sau đó khôi phục bình thường, nói:
– Đương nhiên nhớ kỹ, nhưng ta càng nhớ kỹ Vạn Tinh Cốc bang quy.
Hắn thản nhiên nói:
– Bởi vì ta trước khi tiến nhập Phệ Hồn Tông đó là người của Vạn Tinh Cốc.
– Cái gì?
Mọi người đều là kinh hãi, ngay cả Điêu Tu cũng giật mình không thôi, nhìn về phía Túc Bình, tựa hồ đang cầu xin, nhìn thấy người sau mặt không biến hóa, liền biết Vưu Mật nói không sai.
Trên mặt của Tập Ngọc Luân hoảng sợ không ngớt, cắn răng cả giận nói:
– Vạn Tinh Cốc bước này đi được thật là ác độc a! Thảo nào những năm gần đây Phệ Hồn Tông ta vẫn nơi chốn bị các ngươi áp chế, nguyên lai là tình huống như vậy!
Túc Bình nói:
– Vưu Mật trưởng lão mấy năm này đích xác phát huy tác dụng không nhỏ, cực khổ. Chỉ bất quá Phệ Hồn Tông tựa hồ đã ở trong phái ta nằm vùng nội gián a, ngay cả thân phận của Vưu Mật trưởng lão cũng bại lộ, ta rất muốn biết nội gián là người phương nào?
Vưu Mật vội hỏi:
– Nhưng cầu không thẹn chưởng môn đối với ta kỳ vọng! Phệ Hồn Tông nội gián nằm vùng trong lòng ta có mấy cái suy đoán, chỉ là không dám xác định.
Túc Bình nói:
– Vậy là tốt rồi, đợi sau chuyện chỗ này, nhất định điều tra rõ.
Tập Ngọc Luân vẻ mặt âm trầm, lạnh giọng nói:
– Sau chuyện này? Nếu bản tọa đã tới, các ngươi còn có thể rời khỏi nơi đây sao?
Túc Bình động dung nói:
– Phệ Hồn Tông chín vị trưởng lão toàn bộ xuất động, xem ra thực sự muốn nhất quyết sinh tử, hai phái tranh chấp hậu quả, Hoàng Phủ Bật chưởng môn có thể có suy tính?
Tập Ngọc Luân cười gằn nói:
– Nếu không có tông chủ đại nhân hạ lệnh, ta sao dám làm ra quyết đoán như vậy? Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở tiêu diệt Vạn Tinh Cốc các ngươi a!
Hồng bào lóe lên, hắn trực tiếp nhằm phía trong vũng bùn.
– Làm càn!
Vưu Mật quát dẹp đường:
– Tập Ngọc Luân giao cho ta!
Thanh quang chớp động xuống, liền đuổi theo, trong tay Phệ Hồn Phiên vừa ra, một đạo quỷ ảnh hướng phía hồng bào táp tới?