Trần Thiến Vũ vội hỏi:
– Sao rồi?
Hai mắt Lý Vân Tiêu khôi phục bình thường, lại tràn ngập vẻ mặt ngưng trọng, trầm tư, nói:
– Sợ là có chút phiền phức rồi. Ta vốn định làm xong chuyện lần này, không thể tưởng được trong núi này cao thủ nhiều như mây, hơn nữa đã bị Vạn Tinh Cốc bày xuống tầng tầng bố trí rồi.
Trần Thiến Vũ nói:
– Vậy phải làm sao đây?
Lý Vân Tiêu trầm ngâm một lát rồi nói:
– Rời đi thôi.
– Cái gì? Rời đi?
Trần Thiến Vũ sửng sốt một chút, bộ dạng có chút hoài nghi.
Khâu Mục Kiệt cũng nhướng mày, nói:
– Ta còn tưởng rằng mình nghe lầm, đây là phong cách của ngươi sao? Lý Vân Tiêu!
Lý Vân Tiêu nói:
– Trần Thiến Vũ, ngươi nên rõ chuyện kia quá mức trọng yếu, không cho phép có nửa điểm sai lầm. Đợi sau khi chúng ta hoàn thành lại đến Chiến Hồn Sơn tìm hiểu rõ ràng, dù sao đã nhận được một ít tin tức thú vị, ta cũng rất muốn vào trong núi xem thử đấy.
Khâu Mục Kiệt nói:
– Tin tức thú vị gì? Nói ra mọi người cùng nhau chia xẻ đi.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Cũng không có gì, không gì hơn cái này, đi thôi.
Lời này khiến Khâu Mục Kiệt nghẹn cả họng, giống như nuốt phải một con ruồi vậy, không biết phải nói gì, chỉ có thể trùng trùng điệp điệp khinh bỉ thoáng một phát.
– Đi? Chúng ta đi thì sao? Trở về sao?
Tả Thừa cẩn thận từng li từng tí mà hỏi, thái độ cực kỳ cung kính.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tùy tiện tìm nơi nào đó văng người an toàn trong Vô Pháp Thiên, tốt nhất là rời xa Chiến Hồn Sơn.
Sau khi biết được ít chuyện, Lý Vân Tiêu tuy rằng hết sức tò mò, nhưng cũng biết hiện giờ không tiện lâm vào vũng nước đục này, việc cấp bách chính là thúc đẩy song hồn Viên Cao Hàn hợp nhất.
– Chỗ an toàn không có người...
Tả Thừa tinh tế tự hỏi, người còn lại cũng trầm tư suy nghĩ.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu và Khâu Mục Kiệt đều nhướng mày, lộ ra thần sắc hoàn toàn bất đồng.
Trong mắt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ không kiên nhẫn, Khâu Mục Kiệt thì vui mừng nhướng mày, cười to nói:
– Ha ha, không đi được nữa rồi.
Tâm tình của hắn vô cùng tốt, mục đích lớn nhất lần này đến của hắn chính là bắt quái thú Cực Lộc kia.
– Ah! Du Tàng!!
Đột nhiên một đạo tro ảnh rơi vào bên người Du Tàng, nhìn xem đầu lâu nổ nát kia, tựa hồ khó mà tin được, sững sờ, ngẩn người sững sờ nhìn ra ngoài một hồi, lúc này mới tiếp nhận sự thật trước mắt.
– Ah ah ah! Các ngươi lại dám giết người Vạn Tinh Cốc ta, đáng chết ah!
Người kia tựa hồ nổi giận rồi, khí tức trên người nổ bung, trong khoảnh khắc tuôn ra, không gian cũng theo đó lắc lư, tất cả mọi người đều cảm thấy đứng không vững nữa.
Cùng lúc đó, trên bầu trời hiện ra sáu đạo nhân ảnh, đều lăng không mà đứng.
Có hai tay thả lỏng phía sau, có một tay bấm niệm pháp quyết, có nắm chặt hai đấm, nhưng không ngoại lệ đều tràn đầy sát khí, hàn khí bức bách xuống, toàn bộ nhiệt độ trên sơn đạo lập tức hạ thấp.
Lý Vân Tiêu thở dài, nói:
– Vạn Tinh Cốc Thất Tán Tử.
Sáu chữ này lọt vào tai người dong binh đoàn Thanh Câu giống như sấm sét rền vang, sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch, thoáng cái ngốc trệ tại chỗ
Mặc dù Tả Thừa và Kha An thực lực cường hoành thì sắc mặt cũng khó coi tới cực điểm, lòng càng chìm vào đáy cốc.
Người gào thét kia nói:
– Dám giết người Vạn Tinh Cốc ta, giờ phút này nhận ra danh hào chúng ta, còn không thúc thủ chịu trói, lão phu có thể cho ngươi một cái thống khoái!
Khâu Mục Kiệt cười nhạo nói:
– Thất Tán Tử là thứ gì, có tài đức gì khiến chúng ta thống khoái?
Người dong binh đoàn Thanh Câu nguyên một đám phục hồi tinh thần lại, nghe lời này, tựa hồ ba người bọn hắn nga ycả Thất Tán Tử cũng không sợ, đây chính là bảy vị trưởng lão tu vị cao nhất của Vạn Tinh Cốc ah!
Lý Vân Tiêu bình tĩnh nói:
– Các ngươi giết người khắp núi, vì sao không cho phép người khác giết các ngươi? Với tư cách cùng là võ giả, tùy thời đều phải làm tốt chuẩn bị bị người giết. Ta giết hắn đi, ngươi có cần kích động như vậy không? Hơn nữa từ trí nhớ trong đầu Du Tàng thì quan hệ của các ngươi cũng chỉ bình thường thôi nha.
– Cái gì? Ngươi còn sưu hồn Du Tàng sao?!
Người áo bào xám hoảng hốt, không khỏi hít hơi lạnh, lúc này mới xua tan lửa giận, dần dần bình tĩnh lại.
Hắn đánh giá Lý Vân Tiêu một chút, còn có Khâu Mục Kiệtvà Trần Thiến Vũ, hiểu rõ vấn đề chính là ở trên người ba người này, những người dong binh đoàn Thanh Câu ở sau lưng căn bản còn chẳng thèm liếc mắt.
– Mạch Tu đại nhân, người này giết người Vạn Tinh Cốc ta, còn sưu hồn đối với Du Tàng, dĩ nhiên biết được không ít bí mật Chiến Hồn Sơn, không thể để hắn rời đi rồi!
Một gã nam tử áo bào xám lạnh giọng nói.
Mạch Tu nhớ tới lời Túc Bình nói, nội tâm thập phần trầm trọng, ngưng giọng nói:
– Mấy vị có thể cho biết tên họ? Đã dám ra tay với Vạn Tinh Côc, không đến nổi ngay cả danh hào cũng không dám báo đấy chứ?
Lý Vân Tiêu nói:
– Không phải không dám, mà là không cần thiết? Các hạ là người thông minh, để cho chúng ta rời đi hẳn là lựa chọn tốt nhất, cần gì vì chút mặt mũi mà tổn thương lợi ích chứ.
Mạch Tu đạo:
– Ngươi nói không sai, nếu không sưu hồn Du Tàng thì có lẽ ta thật sự sẽ thả các ngươi rời đi. Nhưng như nếu đã biết không ít bí mật của chúng ta, vậy thì không có lý do gì để ngươi đi nữa rồi.
– Ha ha, nói nhảm nhiều như vậy làmgì? Đã sớm nên động thủ rồi, không động thủ thì Vạn Tinh Cốc các ngươi chính là bọn hèn nhát!
Khâu Mục Kiệt cười to, chỉ vào Lý Vân Tiêu nói:
– Giết Du Tàng chính là hắn, sưu hồn Du Tàng cũng là hắn, các ngươi giết hắn đi.
Trong mắt Mạch Tu hiện lên dị sắc, thầm nghĩ những người này không lẽ không phải một bọn? Hắn thăm dò nói:
– Hai vị nếu không đồng lõa của người này, kính xin lập tức rời đi, Vạn Tinh Cốc không liên quan đến người vô tội.
Khâu Mục Kiệt im lặng nói:
– Các ngươi dọn dẹp người khắp núi, lại còn nói mình không liên quan đến người vô tội.... Ta tuy không phải đồng lõa của hắn, nhưng cũng rất muốn xem một chút các ngươi đang giở trò quỷ gì đấy!
Trần Thiến Vũ nói:
– Thật có lỗi, ta là đồng bạn hắn của hắn.
Lúc này Tả Thừa vội vàng nói:
– Đại nhân Vạn Tinh Cốc, dong binh đoàn Thanh Câu chúng ta không phải đồng lõa của ba người này, như vậy cáo từ!
Hắn quay người muốn chạy đi, lại cảm nhận được một cổ sát khí rơi xuống, trực tiếp chấn nhiếp hắn không cách nào nhúc nhích.
Sắc mặt Mạch Tu vô cùng âm độc, lạnh giọng nói:
– Nếu bọn hắn đã không đi, vây các ngươi cũng cũng đừng đi nữa! Vạn Tinh Cốc không ngại giết nhiều thêm mấy con sâu cái kiến!
Hắn nói xong khí thế trên người liền nổ bung, một tay bấm niệm pháp quyết, tử hôi chi khí bốn phía lập tức hóa thành một trận phong bạo, nhấc lên vòi rồng cực lớn cuồn cuộn ép qua.
Sau một chiêu hắn cũng không dừng tay, mà thân ảnh lóe lên, trong tay bắn ra một đạo hàn mang, trực tiếp chém về phía Lý Vân Tiêu.