Túc Bình nói:
– Mạch Tu trưởng lão, ta không so đo với hắn, chỉ là người lên núi lần này rất mạnh, khiến tâm thần ta thật có chút không yên.
– Ah? Lại có việc này?
Mạch Tu trầm ngâm một chút, nói:
– Ngươi an tâm phụ trách chuyện bên trong, bên ngoài cứ giao cho ta quản lý đi. Nếu Du Tàng không địch lại thì ta sẽ đi giúp hắn.
Túc Bình nói:
– Vậy Mạch Tu trưởng lão cẩn thận rồi, người lên núi rất có khả năng là người Phệ Hồn Tông, mấy ngày nay chính là thời kì mấu chốt, tuyệt đối không thể bị quấy nhiễu. Nhưng nếu như người đến thật sự rấ mạnh, trưởng lão cũng không nên ngạnh kháng, trực tiếp lui vào trong núi, ta tự có biện pháp ngăn cản bọn hắn. ”
Mạch Tu trong lòng hơi kinh, thầm nghĩ nếu ngay cả ta cũng không đỡ nổi thì ngươi có cách gì chứ? Nhưng hắn vẫn gật đầu nói:
– Tốt, ta nhớ kỹ.
Thân ảnh trong lục quang lóe lên, lại mấy đạo nhân ảnh biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ còn một gã đại hán khôi ngô sau lưng Túc Bình, cả người đại hán đều ở trong áo bào xám, hoàn toàn không rõ chân dung, chỉ thản nhiên nói:
– Cho ngươi chủ trì chuyện Chiến Hồn Sơn này, đích thật là làm khó dễ ngươi rồi.
Túc Bình tĩnh tĩnh nói:
– Không có gì, chúng ta đi thôi.
Hắn quay người lại, hai người cũng rất nhanh biến mất trong lục quang.
Sau đó lục quang dần yếu bớt, cuối cùng bị tử khí tro mông triệt để bao phủ, toàn bộ khu vực khôi phục lại trạng thái trước kia.
Bọn người dong binh đoàn Thanh Câu dưới chấn núi chậm chạp vòng quanh sơn mạch tiến lên, trên mặt của mỗi người đều giống như hoàn cảnh nơi này vậy, một mảnh tối tăm lu mờ.
Một đường đi tới lại phát hiện mấy cổ thi thể, tất cả đều là ẩn giả tu luyện trong núi, cả tòa Chiến Hồn Sơn cơ hồ như bị tẩy sạch vậy.
Sắc mặt Trần Thiến Vũ lạnh như băng, lạnh giọng nói:
– Nếu thật là Vạn Tinh Cốc làm, vậy thì không khỏi quá táng tận thiên lương rồi!
Mọi người dong binh đoàn Thanh Câu xoay đầu lại, cổ quái nhìn qua hắn.
Khâu Mục Kiệt cười nhạo nói:
– Mạnh được yếu thua, dưới cường giả đều là con sâu cái kiến, lời này của ngươi không khỏi quá ngây thơ rồi.
Trần Thiến Vũ cả giận nói:
– Mặc dù mạnh được yếu thua, chẳng lẽ thân là cường giả mà ngay cả chút lòng từ bi cũng không có sao?
– Từ bi? Khặc khặ-x-xxxxx khặc khặ-x-xxxxx!
Khâu Mục Kiệt đột nhiên cười ha hả, khiến mọi người nghe thấy sởn hết cả gai ốc:
– Ngươi từ bi đối với người khác, nhưng người khác có từ bi với ngươi không?
Trần Thiến Vũ sắc mặt tái nhợt không nói.
Lý Vân Tiêu thở dài:
– Ngươi nói không sai, cường giả nên có lòng từ bi. Không nên bị lời Phong Tử Kiệt nói mê hoặc tâm trí, hắn đã đi vào đường cực đoan tà đạo. Nhưng trên đời rất nhiều chuyện không phải sức người có thể thay đổi được. Ví dụ như người giật dây đợt tẩy trừ Chiến Hồn Sơn này, ta cũng rất muốn biết là ai lại ác độc như thế, vì tư lợi bản thân lại khiến nhiều người vô tội bỏ mạng như vậy.
– Dừng!
Khâu Mục Kiệt khinh thường mỉa mai nói:
– Chẳng lẽ người ngươi giết còn ít hơn bọn hắn sao?
Lý Vân Tiêu nói:
– Không ít, nhưng ta không sẽ vì mục đích bản tân, hi sinh người vô tội.
Khâu Mục Kiệt cười lạnh nói:
– Ngươi cảm thấy bọn hắn là người vô tội, nhưng người Vạn Tinh Cốc cho rằng bọn họ đáng chết, vậy thì phải làm sao?
Lý Vân Tiêu nhíu mày lại, nói:
– Ta không muốn tranh luận vô căn cứ này với ngươi.
Khâu Mục Kiệt cười nói:
– Đích thật tranh luận vô căn cứ, bởi vì tất cả pháp tắc thế gian đều là cường giả định ra, bọn hắn nói ngươi đáng chết, vậy thì ngươi thật nên chết rồi.
Mọi người dong binh đoàn Thanh Câu mặt mũi tràn đầy ưu thương, mặc dù mọi người đều hiểu rõ đạo lý này, biết rõ sự tàn khốc của thế giới, nhưng đến khi mình rơi vào cảnh thịt cá, không cách nào khống chế vận mệnh mới có thể cảm nhận được sự đáng buồn của những lời này.
“BA~! BA~! BA~! ”
– Nói hay lắm!
Một mảnh tiếng vỗ tay và tán thưởng truyền đến, trên đường núi mơ hồ nhiều ra mấy đạo nhân ảnh, đều là áo bào xám bao thân, ngăn ở trước người mọi người.
– Là ai?!
Mọi người dong binh đoàn Thanh Câu đều hoảng sợ, vội vàng chạy xuống dưới, trốn ở sau lưng ba người Lý Vân Tiêu.
Tử hôi chi lực trong Chiến Hồn Sơn quá mạnh mẽ, thần thức mọi người đều đã bị áp chế thật lớn, thẳng đến khi mấy người xuất hiện ở bên người mới kịp phản ứng.
Một gã áo bào tro cười lạnh nói:
– Ta chính là cường giả phá tội các ngươi “đáng chết” a!
– Ah! Là Du Tàng đại nhân!
Hoạt Ngọc cả kinh, sau đó đại hỉ chạy tới, nói:
– Đại nhân, đại nhân cứu ta!
Sắc mặt Du Tàng trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Bảo ngươi ở bên ngoài Chiến Hồn Sơn thiết trí cửa khẩu, ngươi ngược lại mang người cùng lên núi là sao?
Hoạt Ngọc cảm nhận được sát khí, run rẩy nói:
– Đại nhân, có vài tên cao thủ thực lực cường hoành, tại hạ thật sự không thắng nổi, sau khi khổ chiến không có kết quả liền bị bọn hắn bắt giữ, bởi vậy nên mới phải tới đây.
Sắc mặt Du Tàng lúc này mới hơi trì hoãn, nói:
– Nói như vậy là vất vả cho ngươi rồi?
Hoạt Ngọc hoảng hốt, lập tức nghiêm mặt nói:
– Vì tông môn làm việc, cúc cung tận tụy chính là bổn phận, há có thể kêu khổ kêu mệt.
Du Tàng gật đầu, nói:
– Ngươi không tệ, lui ra sau đi.
Hoạt Ngọc đại hỉ chạy tới phía sau.
Du Tàng lạnh lùng nhìn mọi người, nói:
– Bổn tọa hiện giờ lòng từ bi, chỉ cần các ngươi hiện giờ thối lui, tất cả không truy xét nữa.
Lý Vân Tiêu kỳ quái nói:
– Không phải chứ? Dùng thủ pháp làm việc của các ngươi, không phải là giết chết toàn bộ dọn bãi sao?
Khâu Mục Kiệt cười lạnh nói:
– Tên này nhãn lực không tệ, biết rõ động thủ bản thân nhất định phải chết nên nới nói mạnh miệng muốn làm chúng ta sợ rời đi.
Du Tàng giận dữ, quát:
– Đã muốn chết, vậy thì đừng trách chúng ta!
Hắn vung tay lên, lập tức một đạo lệ mang bay ra khỏi tay áo, chém mạnh xuống
Khâu Mục Kiệt Xùy~~ cười một tiếng, trực tiếp duỗi tay ra chụp lấy.
Đạo lệ mang kia bị hắn nắm trong tay, nắm chặt một cái liền bị chôn vùi trong khoảnh khắc.
Đồng tử Du Tàng đột nhiên co lại, quát:
– Lên!
Hắn không dám có khinh thường, đế khí phóng ra ngoài, trước người hiện lên một đoàn khói đen, hóa thành phù văn chớp động trên không trung, trong mơ hồ có tiếng gào rú như yêu thú truyền ra.
Du Tàng khẽ động thân ảnh liền nhảy vào trong hắc khí kia biến mất không thấy gì nữa.
Giờ phút này vài tên nam tử áo bào xám sau lưng cũng đồng thời ra tay, không trung truyền đến đại lượng tiếng bạo âm chói tai không hiểu, trong khoảnh khắc phong nhận hình bán nguyệt ngưng tụ đầy trời.
Bốn phía những phong nhận kia đều là khe hở màu đen, toàn bộ không gian trong sơn đạo đều vỡ vụn, mọi người dong binh đoàn Thanh Câu dưới tiếng bạo âm kia đã sớm bị chấn đến hai lỗ tai đổ máu, mặt trắng bệch sợ hãi, cắn răng nhìn chằm chằm vào không.
Lý Vân Tiêu sắc mặt bình tĩnh, tay phải trảo một cái, lập tức lôi điện vô tận hội tụ đến, “Đùng đùng” hóa thành cái búa cực lớn, đập mạnh lên bầu trời!