Lý Vân Tiêu nói:
– Thứ này bị ngươi bỏ vào trong Chiến Hạm Ngư, đích thật là đi ra ngoài chiến lực, không ảnh hưởng chút nào tình trạng của ngươi bây giờ. Nhưng đến trình độ này của chúng ta, thứ này có thể phát huy bao nhiêu tác dụng đây? Trừ phi là gấp mười gấp trăm lần lực lượng, nếu như ngươi thực sự cần, hẳn là đến Hoàng Kim Sa Địa đi một chuyến.
Khâu Mục Kiệt nói:
– Ngươi nói như vậy chính là ta suy nghĩ, Phi Lang Bích Hình Phong tuy rằng lợi hại, nhưng chút số lượng ấy, gãi ngứa cũng không đủ.
Trần Thiến Vũ nói:
– Có muốn cứu người nọ hay không?
Lý Vân Tiêu nói:
– Đây là việc tư của người khác, chúng ta sẽ chớ để ý, trực tiếp đi qua đi.
Hắn nói chuyện thanh âm rất lớn, xa xa đám người Tả Thừa cũng nghe được nhất thanh nhị sở.
Tả Thừa tuy rằng sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn là lớn tiếng nói:
– Tiếp tục đi tới!
Hoạt Ngọc cả kinh, nói:
– Phía trước là ngàn vạn Phi Lang Bích Hình Phong, chúng ta đi qua quá nguy hiểm.
Tả Thừa nói:
– Có ba vị đại nhân ở đây, sợ cái gì.
Mấy người còn lại cũng là nổi lên lá gan, cưỡi Địa Đồng Ngưu thú xông về phía trước.
Ba con Địa Đồng Ngưu thú lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng ở dưới ngự thú nhân khống chế, còn là kiên trì “Đạp đạp đạp” chạy đi phía trước.
– Là người của Thanh Câu Dong Binh Đoàn, Tả Thừa đội trưởng, mau cứu cứu chúng ta!
Đám võ giả bị phi phong vây quanh, liều mạng chém giết một chút thấy có người tới, nhất thời nội tâm dâng lên hi vọng, liều mạng quát to lên.
Nhưng Thanh Câu Dong Binh Đoàn tựa hồ thờ ơ, Địa Đồng Ngưu thú đang ở gia tốc chạy trốn.
Hỏa Điểu Dong Binh Đoàn võ giả đều là một trái tim trầm xuống.
Một người nói:
– Ai, chớ hô nữa. Chúng ta cùng với bọn họ không quen, lần trước vì tranh đoạt một khối tài nguyên còn xảy ra mâu thuẫn xung đột, nhân gia làm sao có thể hội giúp chúng ta đây?
Tên còn lại vội la lên:
– Nếu không phải liên thủ, căn bản không chiến thắng nổi Phi Phong lão nhân a, đội trưởng đại nhân sắp chống đỡ không nổi!
Nam tử vẻ mặt dữ tợn thẹo hầu như nhìn không ra bộ dáng, trên người toàn bộ bò đầy phong tử, thỉnh thoảng còn có quang mang bắn ra, sau đó đã dần dần triệt để chôn vùi.
Con ngươi của Phi Phong lão nhân chợt co rút lại, thân ảnh lóe lên liền ngăn ở trước mặt của Thanh Câu Dong Binh Đoàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm. Trên người hắn cổ khí âm hàn tản ra, nhất thời để ba con Địa Đồng Ngưu thú khẩn cấp thắng xe dừng lại.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu thanh lãnh, nói:
– Trong vòng ba hơi thở liền tránh ra, bằng không sẽ chết.
Phi Phong lão nhân sửng sốt, lập tức cười như điên, nói:
– Ha ha ha, dã mao hài ở đâu tới! Lời nói ra khiến người ta cười đến rụng răng!
Lý Vân Tiêu giơ tay lên tới, một ngón tay chỉ thiên, nhất thời khắp bầu trời vân dũng, vô số lôi quang tụ đến, toàn bộ bầu trời hắc áp xuống, vô số thanh sắc lôi quang ở cả vùng đất chớp động.
Dáng tươi cười của Phi Phong lão nhân một chút cứng lại rồi, trên mặt lộ ra kinh khủng.
Cách đó không xa này Phi Lang Bích Hình Phong cũng đột ngột trở nên chậm chạp, trong bầy ong chẳng biết tại sao đột nhiên xuất hiện điện năng, “Đùng đùng” chớp động.
– Bùm bùm!
Bất quá trong nháy mắt, mỗi con phong tử trên người giống như là đột nhiên có điện, hai bên trong lúc đó ảnh hưởng, toàn bộ một mảnh điện mang trên không trung hiện lên.
“Ong ong” có tiếng thoáng chút suy yếu xuống tới, tảng lớn phong tử từ không trung rơi xuống, trực tiếp bị điện giật chết!
– Cái gì?
Toàn bộ võ giả đều hoảng sợ đứng lên, nhìn một mảnh Phi Lang Bích Hình Phong rơi xuống, còn có khắp bầu trời chớp động lôi quang, hình như thoáng cái đã tiến nhập lôi hải điện ngục.
– Dừng, dừng tay!
Phi Phong lão nhân kinh hãi, khủng hoảng quát to một tiếng, bất chấp đám Phi Lang Bích Hình Phong, mạnh mẽ hóa thành một đạo độn quang đã muốn chạy trốn.
Lý Vân Tiêu ngón tay điểm một cái, một đạo sấm sét lớn bằng cánh tay từ trên bầu trời hạ xuống, hướng Phi Phong lão nhân truy kích đi.
– Ầm ầm!
– A!!
Phi Phong lão nhân kêu thảm một tiếng, liền toàn thân hơi nước từ trên bầu trời rớt xuống, ngã trên mặt đất sinh tử chưa biết.
Toàn bộ trong thiên địa sấm sét trong nháy mắt tiêu tán, trên bầu trời một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người đều há to mồm triệt để ngây dại ra.
Lý Vân Tiêu nói:
– Niệm tình ngươi tu luyện không dễ, lần này tha cho ngươi một mạng, nếu có lần sau thật đã chết rồi.
Phi Phong lão nhân quỳ rạp trên mặt đất cả người run rẩy, trên người không ngừng bốc khói, trong mắt tất cả đều là kinh khủng và sợ hãi, không dám lên tiếng.
Ba con Địa Đồng Ngưu thú “Đạp đạp đạp” chạy tới, chỉ chốc lát đã chạy đi xa, tiêu thất ở trước mắt mọi người.
Lúc này mới có người phục hồi tinh thần lại, nhịn không được cả người run một cái, cả kinh nói:
– Chuyện, chuyện gì xảy ra? Vừa rồi người nọ là ai?
– Ừng ực!
Tất cả đều là một mảnh tiếng nuốt nước miếng, không ai có thể trả lời vấn đề này.
– Ba người kia rốt cuộc là ai?
Hoạt Ngọc lần thứ hai hỏi ra vấn đề này tới, bị Tả Thừa trợn mắt lên, Tả Thừa làm sao không muốn biết đây.
Có thể một chiêu đánh tan Phi Phong lão nhân, ở toàn bộ Tây Vực cũng là có thể đếm được, ở trong đầu bọn hắn hoàn toàn không có ấn tượng về ba người này.
Chẳng lẽ là từ bên ngoài tới?
Mấy người đều nghĩ tới cái khả năng này, đều là trong lòng giống như đổ xí ngầu, thập phần trầm trọng.
Ba con Địa Đồng Ngưu thú rất nhanh liền chạy tới bên dưới Chiến Hồn Sơn, cái loại tử hôi chi khí này càng ngày càng mạnh, Địa Đồng Ngưu thú tần suất ăn cơm cũng gia tăng, hơn nữa thực vật pha trộn một ít dịch thể màu xanh biếc, tựa hồ ăn vào rất có tinh thần.
Khâu Mục Kiệt cau mày nói:
– Tại sao có thể có cảm giác uy áp cường đại như vậy? Nếu chỉ là cự thú hoặc giả thổ hệ bổn nguyên lực, cũng không đến mức duy trì loại hiệu quả phô thiên cái địa này bất diệt.
Lý Vân Tiêu nói:
– Không sai, giống như là có một trận pháp cuồn cuộn không ngừng đang vận chuyển, xem ra trong núi thập phần có ý tứ chứ.
Địa Đồng Ngưu thú toàn bộ ngừng lại, người của Thanh Câu Dong Binh Đoàn cũng đều từ bên trong chiến xa đi ra, toàn bộ sắc mặt ngưng trọng, trên người hiện lên hơi quang mang, chống lại tử hôi chi khí.
Tả Thừa cung kính nói:
– Đại nhân, đây cũng là Chiến Hồn Sơn rồi.
Lý Vân Tiêu nhìn thoáng qua Hoạt Ngọc, nói:
– Người của Vạn Tinh Cốc đều ở bên trong?
Hoạt Ngọc lúc này cũng không dám có bất kỳ tâm tư nào, cẩn thận đáp:
– Đúng vậy, đại nhân.
Tả Thừa mặt lộ vẻ ngưng trọng, nói:
– Nơi này tử hôi chi khí tựa hồ so với thường ngày càng đậm hơn, đại nhân thực sự muốn lên núi sao?
Lý Vân Tiêu nói:
– Lời vô ích, không lên núi tới ta xong rồi đi sao? Đi thôi.
Bọn người Tả Thừa đều là vẻ mặt sầu khổ, nhưng không có biện pháp, chỉ có thể theo ở phía sau nhắm mắt theo đuôi, trong núi lộ ra gồ ghề, không có con đường quen thuộc rất khó đi vòng qua.
Lý Vân Tiêu đi ở phía trước vài bước, kinh ngạc nói:
– Tựa hồ có trọng lực biến hóa?