Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2441: Thánh khí chi linh (2)

Đột nhiên Lý Vân Tiêu cổ quái nói:

– Nếu như người Phệ Hồn Tông ở nơi này, chắc chắn sẽ nổi điên lên.

Sắc mặt của mọi người cũng biến thành cổ quái, nhiều hồn phách thần cảnh như vậy, người Phệ Hồn Tông không nổi giận mới là lạ.

Nghĩ đến bộ dáng đám điên kia nổi giận, không biết sẽ tức cười thế nào, tuy nội tâm vẫn còn sợ hãi nhưng đã giảm đi rất nhiều.

Bắc Quyển Cổn Nam nói:

– Tuy là hồn phách của thần cảnh, nhưng có trời mới biết đã qua bao nhiêu năm tháng rồi, ta thấy tu vị của chúng còn chưa đạt tới siêu phàm nhập thánh, thậm chí có một ít còn kém võ đạo đỉnh phong.

– Ai, đúng thế!

Trong mắt Đằng Quang mang theo vài phần thất vọng, dường như buông tha suy nghĩ khác, nói:

– Về phần tại sao lại có nhiều như vậy, để ta giai thích, luân hồi đại chuyển bàn này thật ra là một kiện siêu phẩm trận khí, nó bắt chước luân hồi. Nhưng luân hồi quy tắc chi lực phiêu hốt bất định, khó có thể nắm bắt, đừng nói là một kiện huyền khí, cho dù là ngàn vạn trận khó sợ rằng cũng khó thực hiện được.

Lê chợt nói:

– Ta hiểu rồi, những công tào này là người bày trận. Cường giả lúc trước luyện chế siêu phẩm trận khí này thật sự không cách nào dựa vào bản thân huyền khí bản tạo ra luân hồi chi lực, cuối cùng vẫn phải bố trí ba mươi ba người để kêt trận.

Đằng Quang nói:

– Đúng là như thế, tộc của ngươi có xâu xa với Quỷ Vương, hơn nữa tổ tiên của ngươi cũng chiến thắng, sau đó ký kết khế ước triệu hoán, vậy có ghi lại cách phá trận khí này hay không?

Lê cười khổ nói:

– Đúng là có đề cập qua một ít pháp môn, nhưng hiện tại thiên địa biến hóa quá lớn, rất nhiều thập giai thần kỹ biến mất, mặc dù có cũng không có khả năng học được.

Đột nhiên ánh mắt của nàng sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu nói:

– Ta nhớ trong ghi chép của tổ tiên, tiểu chuẩn luân tam tương hóa sinh diệu pháp linh mục, nó có thần thông luân hồi giống như đại chuyển bàn này, mà diệu pháp linh mục tu luyện tớ cực điểm có thể trực tiếp xuyên qua luân hồi, nhìn thấy quá khứ của người ta, thậm chí đoán được tương lai, cũng có luân hồi chi lực, có thể nhìn ra tất cả sơ hở của pháp tướng.

Mọi người đều giật mình, ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, ánh mắt mang theo các loại thần sắc khác nhau, không ít là hâm mộ ghen ghét và thù hận.

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:

– Hắc hắc, tu luyện đến cực điểm... Cũng không thể tìm hiểu thập phương quy tắc, làm sao có thể đạt đến mức tận cùng. Diệu pháp linh mục này có năm cảnh giới, bản thiếu gia hiện tại chỉ có thể đạt tới tầng hai đỉnh phong, hơn nữa là dưới cơ duyên xảo hợp mới có thành tựu này. Muốn bước vào tầng thứ năm, trừ phi thiên đạo biến hóa, ngàn vạn quy tắc xuất hiện trùng lặp mới được.

Hắn nói tuyệt không khoa trương, Mục Chinh không có đại cơ duyên, chỉ có thể áp dụng tự phế hai mắt, dùng phương thức cực đoan thay bằng thiên địa dị vật cũng chỉ tu luyện tới cảnh giới đầu tiên, hơn nữa là không có khả năng tinh tiến.

Bản thân Lý Vân Tiêu là “năng lực giả” có đồng thuật rất mạnh, tăng thêm nguyệt đồng cũng là đồng thuật mạnh nhất bao nhiêu năm rồi, cả hai kết hợp, còn có máu Thủy Tiên Hải Hoàng, lúc này mới tu luyện tới cảnh giới thứ hai, về phần cảnh giới cao hơn, hắn không dám nghĩ tiếp.

Lê hơi thất vọng, nói:

– Không có chí cao diệu pháp linh mục, như vậy không thể nhìn thấu nhược điểm của nó rồi, trừ phi... Trừ phi...

Đột nhiên sắc mặt của nàng đại hỉ, lập tức hưng phấn kêu lên:

– Ta nhớ tới còn có một biện pháp có thể khắc chế thứ này...

Phanh!

Đột nhiên thân thể Lê bay ra xa xa, miệng phun máu tươi, thân thể sắc mặt trắng bệch ngã xuống mặt đất.

Vào lúc nàng ngã xuống, một gã công tào lạnh nhạt nhìn qua, một tay hóa chưởng, chính là nó ra tay, sắc mặt của nó tái nhợt dọa người.

Lý Vân Tiêu biến sắc, lực lượng công tào này không có gì mạnh, chỉ đạt cửu tinh trung giai Võ Đế, nhưng có thể dùng một chưởng đánh bay Lê, hơn nữa còn đánh trọng thương.

Lê trước đó có tổn thương trên người, nhưng nguyên nhân càng lớn là bị luân hồi chi lực áp chế, một nửa thực lực cũng không dùng ra được.

Thời điểm tất cả mọi người nghĩ tới điểm này, sắc mặt lập tức đại biến, mặt tím như gan heo, khó coi tới cực điểm.

– Cửu Lê, ngươi nói quá nhiều.

Quỷ Vương đứng ở xa xa, trong mắt mang theo hàn quang bức người.

Thân ảnh của hắn không lớn như lúc trước, dung mạo có một ít biến hóa, trên đầu có hai sừng như linh dương, thông thấu như ngọc, mặt ngoài thân thể bành trướng giống như mang theo áo giáp, nhưng lại tương liên với da thịt.

Trong nội tâm mọi người rùng mình, chỉ không chú ý một chút, dường như Quỷ Vương đã trở nên cường đại hơn rồi.

Ngay cả Long Thiên Miểu đang chữa thương điều tức không xa, sắc mặt càng ngưng trọng, âm trầm lợi hại.

– Lê, ngươi không sao chớ?

Dực bay qua một chút, nhìn qua Lê đang té trên đất, hỏi thăm một câu.

Sắc mặt của Lê tái nhợt, miệng đầy máu tươi, hé miệng thì thào mấy âm tiết, lại đứt quãng, hoàn toàn không nói được gì,

Thương nói:

– Lê không cần nói đâu, hảo hảo trấn áp thương thế. Mặc dù không có con đường tiền nhân, chúng ta cũng có thể mở ra con đường mới chém giết Quỷ Vương này.

Trong mắt của hắn mang theo hàn khí.

Hắn sớm không vừa mắt Quỷ Vương hung hăng càn quấy rồi, đáng hận thương thế quá nặng, nếu như cưỡng ép thi triển Hồn Thiên Nghi, sợ rằng công thể tan vỡ, lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Quỷ Vương cười lạnh một tiếng, hai tay chắp sau lưng, lộ ra thần thái nhàn nhã, ung dung nói:

– Đã bao lâu chưa dùng bộ dáng này? Bổn vương cũng quên rồi, các ngươi đã bức ta tới mức độ như vậy, cũng đủ kiêu ngạo. Về phần chống lại ta, các ngươi đừng nghĩ nhiều.

Lê cố gắng hé miệng nói vài âm tiết, vẫn không nói nên lời, cuối cùng buông tha.

Dực vội hỏi:

– Nghe Thương đại nhân nói, ngươi an tâm tĩnh dưỡng đi, tất cả giao cho chúng ta!

Hắn ôm lấy Lê, hai cánh mở ra, bay vào trong Yêu tộc.

Hắn xuất ra một ít đan dược cho nàng ăn, hắn bắt đầu hộ pháp

Cảm giác áp lực khó nói nên lời, còn có cảm giác tai vạ đến nơi, cảm giac này bao phủ trái tim mọi người, sắc mặt mỗi người âm trầm.

Vi Thanh nói:

– Ngọc công tử, có thể suy tính ra cái gì không?

Đoan Mộc Hữu Ngọc lắc đầu, nói:

– Dưới trấn áp của luân hồi chi lực, không tính ra cái gì cả.

– Hừ.

Vi Thanh hừ lạnh một tiếng, dường như cực kỳ bất mãn, còn có bộ dáng chuyện lớn tính toán không ra, việc nhỏ tính ra.

Đoan Mộc Hữu Ngọc cười khổ nói:

– Thuật bói toán các loại hạn chế quá nhiều, nếu như có thể tùy ý biết trước tương lai, cái kia chẳng lẽ không phải thiên hạ vô địch? Nhưng mà mọi người không cần lo lắng quá mức, ta trước đó đã suy tính qua, tuy kết quả cuối cùng không có đoán trước, nhưng tổng thể là kết quả hữu kinh vô hiểm.

– Hữu kinh vô hiểm? Ha ha ha ha, thật sự là bản lĩnh quá nát, nếu ngươi bày quầy bói toán, bổn vương nhất định sẽ nện chiêu bài của ngươi.