Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2439: Thiên địa vô pháp

Phanh!

Uy lực một đao kia chém nát kiếm khí, đao kia khí thế khủng khiếp tàn phá tất cả những gì nó đi qua.

Keng!

Long Thiên Miểu hoành kiếm đón đỡ, hai đạo lực lượng trước và sau đánh tới như thái sơn áp đỉnh, thân thể của hắn lui ra phía sau, ánh đao kiếm khí bắn ngược ra vô cùng xinh đẹp.

Nhưng không có người nào thưởng thức cảnh đẹp này, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, cảm nhận được áp lực và lãnh ý dữ dội.

Trên đao mang kia mang theo lực lượng luân hồi rất mạnh, không ngừng xé rách thân ảnh Long Thiên Miểu, long lân cũng bị xé rách không ít.

– Hắc hắc, thanh kiếm này của ngươi đúng là khó lường, nhưng đao này là một bộ phận của luân hồi đại chuyển bàn, cũng có được thế giới chi lực, ngươi làm sao ngăn cản đây?

Quỷ Vương nhe răng cười mấy tiếng, chiến đao trong tay ấn xuống, tăng mạnh lực lượng lên thêm mấy lần.

Rầm rầm rầm!

Long lân trên người Long Thiên Miểu nứt vỡ mấy khối, còn có long huyết bay ra ngoài, lăng không hóa thành huyết châu óng ánh, rơi vãi rơi trên mặt đất.

– Quả nhiên là thập phương thần huyết!

Sắc mặt Quỷ Vương rùng mình, trong mắt mang theo tham lam vô tận, hắn dưỡi cái lưỡi đỏ lòm ra liếm môi, còn phát ra vài tiếng “Chậc chậc” thèm thuồng.

– Ọt ọt!

Long Thiên Miểu gian nan nuốt nước bọt, trên trán phủ kín mồ hôi, hắn bị thần thái của Quỷ Vương làm sợ hãi.

Trong nội tâm của hắn vô cùng lo lắng, luân hồi đao kia có hào quang luân chuyển, dường như có thể liên tục rút lực lượng trong thiên địa, sau đó lại dùng lực lượng này áp chế kiếm quang của hắn.

Không chỉ có như thế, mặc dù long uy của hắn không bị luân hồi đao áp chế, nhưng bị trùng kích mạnh mẽ như vậy, nó đang tùy thời biến mất, cả thân thể của hắn bắt đầu chống đỡ không nổi.

– Khặc khặc khặc khặc, luân hồi đao của bổn tọa chưa từng chém giết qua chân linh nào cả, khặc khặc, tất nhiên là đại bổ, ha ha ha ha...

Quỷ Vương nhìn thấy thắng lợi trong tầm mắt, nhịn không được đắc ý cười ha hả, tư thái dung túng.

– Muốn ăn ta? Ngươi cứ tới đây!

Trong nội tâm Long Thiên Miểu mang theo sợ hãi, lập tức kích phát tiềm năng cực lớn của bnar thân, một đạo ánh sáng màu xanh từ trong cơ thể lan tỏa ra tới cực điểm.

Trong mắt ánh mắt của hắn mang theo thần sắc ngoan lệ, tay trái bấm niệm pháp quyết vỗ lên thân kiếm, quát:

– Bỏ niêm phong

Một đạo kiếm lực tản mát ra, hàn quang chiếu sáng vào nước, mơ hồ nhìn thấy hình rồng xuất hiện, sau đó là tiếng kiếm khí kêu vang trong thiên địa.

– Cái gì?

Quỷ Vương hoảng hốt, kiếm lực kia không ngờ đã chậm rãi ngăn cản luân hồi đao của hắn, lại còn có xu thế áp chế.

– Làm sao có thể?

Trong lòng của hắn lúc này vô cùng ngạc nhiên, bản thân hắn là thánh khí biến thành, lại dung nhập nhất thể với luân hồi đao, huyền khí gì có thể đánh bay đao này?

Nhưng mà sự thật không phải hắn có thể suy nghĩ, kiếm khí xung thiên nở rộ ra như đóa hoa.

Sắc mặt Long Thiên Miểu đầy vẻ ngưng trọng, bộ dáng cẩn thận, hoàn toàn không dám chủ quan dù chỉ là nửa phần.

– Thiên địa vô pháp – Tội!

Hắn hét lớn một tiếng, ấn quyết trên tay trái không ngừng biến hóa mạnh mẽ.

Phanh!

Một lực lượng to lớn và mênh mông đẩy mạnh ra, ánh sáng màu xanh xuất hiện khe hở và lan tràn ra khắp thế giới, đột nhiên đánh bay Quỷ Vương ra bên ngoài.

– Cái gì?

Tất cả mọi người đều cả kinh, tuy ai cũng cảm nhận được kiếm khí kia rất mạnh, nhưng sao có thể đánh bay Quỷ Vương chứ?

Mọi người lúc này vô cùng kinh hãi, Long Thiên Miểu không ngăn cản được kiếm lực kia, bị phản chấn đánh bay, ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

Kiếm tỏng tay của hắn rung động, các loại lực lượng đang kích động, dường như không cách nào khống chế nổi.

Quỷ Vương bay lên mười trượng, thân ảnh đứng vững lại mới hoảng sợ nhìn cánh tay của mình, lại bị kiếm ý kia gọt hơn phân nửa lân phiến, hắn nhớ tới cái gì đó, đột nhiên quát:

– Chân long kiếm!

Sắc mặt Long Thiên Miểu trầm xuống, vài đạo bí quyết ấn đánh vào cái kia trong thân kiếm, đem cái loại nầy kích động chi ý áp chế xuống, lúc này mới lạnh lùng nói:

– Đã nhận biết kiếm này, vậy có thể yên tâm đi chết được rồi.

Hắn kiềm chế một chút, không hề đuổi theo Quỷ Vương, hai tay của hắn nắm lấy chuôi kiếm chọc vào luân hồi đại chuyển bàn.

Ầm ầm!

Tiếng nổ cực lớn sinh ra, từng con thanh long lấy chân long kiếm làm trung tâm xuyên thẳng qua bầu trời, không gian sinh ra chấn động kịch liệt.

Hắn muốn rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp phá hủy đại chuyển bàn này, chuyện này làm Quỷ Vương vô chiêu khả thi, hắn phải chết không nghi ngờ.

Tất cả mọi người vừa kinh vừa sợ, chờ mong không gian sụp xuống nhưng lại sợ suy giảm tới chính mình, cho nên vô cùng cảnh giác.

Sắc mặt Lê tái nhợt, đôi môi khẽ run lên, dường như đang lẩm bẩm:

– Làm sao có thể, Long Thiên Miểu làm sao có thể cường đại như vậy, ngay cả luân hồi đại chuyển bàn cũng không làm gì được hắn.

Thương ngưng trọng nói:

– Kiếm trong tay của hắn là “Thiên địa vô pháp”, chính là thần kiếm trong tay chân long đại nhân năm đó đứng đầu vạn linh.

Đột nhiên Từ cả kinh, rung giọng nói:

– Thần kiếm do thượng cổ chân long truyền thừa sao?

Trong giọng nói mang theo khó tin.

Thương nói:

– Đúng, nhưng nó không phải là thanh kiếm nguyên vẹn, tục truyền chân long kiếm lúc lưu truyền ra, bị vô số cường giả tranh đoạt, cuối cùng phân liệt thành bốn thanh, phân biệt biến mất trong Thiên Võ Giới, đây chỉ là một trong số đó mà thôi.

Lê nói:

– Khó trách... Khó trách lợi hại như thế... Dĩ nhiên là chân long kiếm tàn phiến.

Thương sắc mặt trở nên hết sức khó coi, trầm giọng nói:

– Đoan Mộc Hữu Ngọc nói không sai, dùng tu vị siêu phàm nhập thánh của hắn, tăng thêm thập giai long huyết, trong thiên hạ khó có đối thủ, giờ phút này trong tay cầm chân long kiếm, thật sự là thiên hạ vô địch, trừ khi ta khôi phục toàn thịnh, hơn nữa đạt được mảnh vỡ đạo quả kia mới có khả năng đánh bại hắn.

Vừa nghĩa tới điểm này, trong nội tâm đại hận, trong khi thiên địa đang rung động mạnh mẽ, hắn dùng ánh mắt cừu hận và oán độc nhìn qua phía Lý Dật, hận không thể ăn thịt hắn.

Lý Dật đang run rẩy trước rung động này, đột nhiên toàn thân run lên, cảm giác được cái gì đó, vội vàng đưa mắt nhìn qua đám người Thương bên kia, thần thái cực kỳ cảnh giác.

Lê nói:

– Tuy Thương đại nhân tổn thất một ít lực lượng và mảnh vỡ đạo quả, nhưng tổn thất lực lượng có thể khôi phục, mất đi mảnh vỡ đạo quả cũng không phải của chúng ta, đã nằm ngoài kế hoạch, cũng không có gì đáng tiếc. Trái lại trong thái hư ảo cảnh, đại nhân lĩnh ngộ vương tọa thái hư trận đạo, hiệu quả cũng không kém gì so với mảnh vỡ đạo quả, chỉ cần dùng thời gian nhiều hơn mà thôi.

Từ nói:

– Lê đại nhân nói có lý, trong thiên hạ ngày sau, có thể tranh phong với Long Thiên Miểu, chỉ có mình đại nhân mà thôi.

– Chỉ có ta sao?

Ánh mắt Thương ngưng tụ, đưa mắt nhìn qua Lý Vân Tiêu, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp.

Bản thân mình có lực lượng vượt xa Lý Vân Tiêu, mỗi lần thậm chí muốn chém giết nhưng không thể, chuyện này không thể dùng vận khí giải thích rồi, chỉ có thể nói đây là người mang thiên mệnh, kẻ tầm thường không cách nào chặn giết được.