Lúc này hắn ngưng mắt nhìn kiếm ảnh đầy trời, trong mắt một mảnh tinh mang, bắn ra vẻ hưng phấn vô cùng.
Kiếm khí chi hải nồng đậm xúc tác cổ hiếu chiến chi khí trong huyết mạch của hắn, huyết dịch dần dần nóng lên, rên rỉ nói:
– Mạnh, lực lượng thật là mạnh, thật chờ mong tương lai đánh một trận a!
Cánh tay cầm trường thương không khỏi trở nên càng xiết chặt hơn, trên thương chấn ra tiếng kêu thấp “Ong ong”.
Long Thiên Miểu lạnh giọng nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi thực sự muốn lấy trứng chọi đá sao?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Ta nếu là trứng, ngươi cũng bất quá chỉ là quả trứng lớn hơn chút mà thôi, ta nếu toái, ngươi cũng không tốt gì.”
Long Thiên Miểu giễu cợt nói:
– Hừm, ngươi cũng quá để ý mình rồi đi? Kiếm trận này đích xác huyền diệu không gì sánh được, nhưng vẫn là quá yếu a!
Hắn giơ chân lên tới trực tiếp đạp xuống
– Ông!
Một cổ lực lượng từ dưới chân hắn kích động ra, chấn đến khắp bầu trời trường kiếm không ngừng ông minh nhộn nhạo, tựa hồ khó có thể chống đỡ.
Long Thiên Miểu cười lạnh nói:
– Lực lượng một cước của ta cũng không chống đỡ được, kiếm trận này muốn thương tổn ta chút nào?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu thanh lãnh, song chưởng vẫn như cũ không ngừng đánh ra các loại quyết ấn bay vào bên trong kiếm trận, ba mươi sáu thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm ở trên không trung trở mình bay lên, không ngừng tới gần Long Thiên Miểu.
Hắn cười lạnh nói:
– Ai nói ta cần nhờ kiếm trận đả thương ngươi?
– Ừ?
Long Thiên Miểu vùng xung quanh lông mày cau lại, mấy người còn lại cũng là lộ ra vẻ ngạc nhiên tới, không rõ hắn nói lời này là có ý gì.
Sắc mặt của Lý Vân Tiêu trầm xuống, lạnh giọng nói:
– Lão tử dự định đem ba mươi sáu thanh kiếm này tất cả đều nổ tung, ngươi nói có nổ chết được ngươi hay không?
– Cái gì?
Tất cả mọi ngườiđề hoảng hốt, đặc biệt là đám người Vi Thanh cách hắn tương đối gần, càng nhịn không được hướng về phía sau lui mấy bước, vạn phần cảnh giác.
Long Thiên Miểu cũng thoáng chút trên trán chảy ra mồ hôi hột tới, nhìn quanh thân Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm sáng loáng, nhịn không được nhéo một cái mồ hôi lạnh.
Đùa gì thế, ba mươi sáu món cửu giai huyền khí, nếu là đồng thời nổ lên, cho dù hắn là siêu phàm nhập thánh, cũng chưa chắc chống đỡ được a.
Long Thiên Miểu nuốt xuống nước bọt, ngượng ngùng nói:
– Ngươi điên rồi? Lấy tu vi của ngươi, đừng nói căn bản không có khả năng kíp nổ ba mươi sáu món cửu giai huyền khí, cho dù thực sự nổ lên, lực lượng phản phệ tất nhiên người đầu tiên giết chính là ngươi!
– Hắc hắc...
Lý Vân Tiêu gằn giọng nói:
– Long Đại tiên sinh, ngươi nghĩ ta ngoại trừ chiêu này, còn có lựa chọn sao? Về phần ta có thể kíp nổ được chúng hay không, cũng không nhọc đến ngươi quan tâm. Nếu bảo kiếm nổ lên, lực lượng kinh khủng kia sẽ dọc theo kiếm trận này không ngừng diễn hóa ra, lấy một hóa hai, hóa ba, thậm chí vô cùng. Đừng nói là ngươi, nơi này tất cả mọi người không mấy người có thể sống!
Hắn nói những lời này nhất thời để mọi người lại càng hoảng sợ, toàn bộ đều có chút cảm giác lòng bàn chân bôi mỡ muốn bỏ chạy.
Bất quá càng nhiều người còn lại là vẻ mặt không tin.
Ở đây có ai không phải tuyệt thế cường giả, đem Long Thiên Miểu trong trận tâm nổ chết bọn họ còn tin tưởng vài phần.
Long Thiên Miểu nói:
– Người thanh niên không nên quá xung động, như ngươi vậy sẽ đem Phi Nghê cũng nổ chết.
Phi Nghê bị nhốt ở trên đại địa, lớn tiếng nói:
– Ta không sợ bắt ta trở lại, ta thà rằng chết ở trong tay phu quân!
Long Thiên Miểu tức giận không ngớt, quát dẹp đường:
– Câm miệng!
Trước đó hắn căn bản không có đem Lý Vân Tiêu không coi vào đâu, hiện tại lại phát hiện đối phương thực sự có thể đủ uy hiếp được mình, không khỏi thẹn quá thành giận.
Một thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm sáng loáng, lộ ra từng đạo hàn khí, các loại ký hiệu cổ quái ở phía trên hiện lên, lộ ra lực lượng cực mạnh tới.
Hắn tuyệt không hoài nghi Lý Vân Tiêu có thể đem ba mươi sáu kiếm toàn bộ kíp nổ, tuy rằng nghe vào có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng Lý Vân Tiêu đích xác có thể làm được.
Bởi vì trên mỗi một thanh kiếm phù quang đều không giống nhau, chứng minh ba mươi sáu kiếm và trận này đều ở dưới sự khống chế của thiếu niên này.
Tuy rằng kíp nổ kiếm trận trước tiên chính hắn sẽ xong đời, nhưng lực lượng kinh khủng kia, Long Thiên Miểu thật sự không có nắm chắc có thể tiếp được tới.
Trong vòng toàn bộ nghìn trượng, đều yên tĩnh như chết, không có bất kỳ thanh âm gì.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Không có biện pháp, lão tử chính là loại vọng động như vậy. Long Thiên Miểu, ngươi đã triệt để làm tức giận ta, ta rất khát vọng kéo ngươi cùng nhau xuống địa ngục đấy!
Hắn liếm môi một cái, bộ dáng kia tràn đầy điên cuồng.
Huyền Hoa đột nhiên truyền âm bên người, nói:
– Tiểu tử này thực sự có thể là Cổ Phi Dương
Trong thanh âm kia mang theo cực độ kinh hỉ và run rẩy, còn có khó mà tin được.
Liễu Phỉ Yên cũng nhẹ nhàng gật đầu, truyền âm nói:
– Ta cũng đã nhận ra. Mặc dù thần kiếm có thể mua, thần thông có thể học, nhưng loại thần thái này sẽ không thay đổi. Hắn lúc này tuy rằng trên mặt tràn đầy điên cuồng, nhưng ở chỗ sâu trong đôi mắt lại tĩnh tựa như một dòng nước đọng. Nếu là ta đoán không sai, hắn đã tính toán hết thảy nhân tố chung quanh, để mưu cầu lợi ích lớn nhất.
– Ừ.
Huyền Hoa cũng là đồng ý nói:
– Nếu không phải cùng với hắn gặp gỡ lâu như vậy, rất khó nắm bắt được chút dấu vết này. Hắn hiện tại hoàn toàn là đang hù dọa Long Thiên Miểu, ta không tin tiểu tử này sẽ không tiếc mạng như thế.
Trong mắt hắn lóe lên vẻ mừng rỡ, nói:
– Nghĩ không ra hắn dĩ nhiên là đoạt xá nguyên thai sống lại, ta đã nói, ta đã nói lấy sự khôn khéo và thực lực của hắn, làm sao có thể lặng yên không tiếng động chết ở Thiên Đãng Sơn Mạch!
Liễu Phỉ Yên gật đầu nói:
– Phải là hắn không thể nghi ngờ. Hơn mười năm trước, hai ta nhiều lần đi trước Thiên Đãng Sơn Mạch, căn bản cái gì cũng không có phát hiện, lúc đó ta đã có hoài nghi rồi.
Huyền Hoa hừ nói:
– Tiểu tử này sống lại cũng không nói cho ta ngươi, rõ ràng là đối với chúng ta không tín nhiệm.
Liễu Phỉ Yên nói:
– Điều này cũng không có thể trách hắn, một là hắn chưa chắc có cơ hội liên lạc với chúng ta, hai là hắn người này kiêu ngạo đến cực điểm, thực lực thoáng cái rơi xuống nhiều như vậy, khẳng định tìm một chỗ ẩn núp khổ tu.
Huyền Hoa rầm rì nói:
– Chỉ ngươi lý giải hắn!
Trong giọng nói tràn đầy vị chua không nói ra được.
Liễu Phỉ Yên nhẹ nhàng cười, nói:
– Đừng cao hứng quá sớm, đây hết thảy vẫn chỉ là suy đoán, hắn vị tất thật sự là vậy.
– Ừ.
Huyền Hoa khẽ lên tiếng, trầm ngưng nói:
– Nói chung quan sát tình thế, nghìn vạn lần không thể để cho hắn đã chết.
Hắn đột nhiên trong đầu linh quang lóe lên, cổ quái hướng phía đại địa nhìn lại.
Đằng Quang đang ở phía dưới ngồi xếp bằng, hai tay bấm tay niệm thần chú đặt ở hai chân, lẳng lặng điều tức thương thế trong cơ thể, đối với hết thảy trên bầu trời tuy rằng để ở trong mắt, bộ dáng lại không thèm để ý chút nào.