Thương đã tức giận đến toàn thân tái nhợt, một phát bắt lấy Hồn Thiên Nghi, nhằm vào Vi Thanh lạnh giọng nói:
– Cút ngay, hôm nay ta nhất định phải giết tiểu tử kia, không cút thì ngay cả ngươi ta cũng giết.
Lê và Từ cũng trực tiếp bay đến bên cạnh Thương, vẻ mặt lo lắng.
Bọn hắn biết rõ Thương đã triệt để bạo nộ rồi, nhưng hiện giờ căn bản không phải thời điểm xung đột với Nhân loại, nếu động thủ với Vi Thanh thì thế cục chỉ sẽ càng ngày càng không xong.
Lê cố lấy dũng khí, nói:
– Thương đại nhân, chúng ta trước rời đi, lại bàn bạc kỹ hơn rồi tính tiếp.
Vi Thanh vẻ mặt lạnh lùng, cười khẩy nói:
– Giết ta? Rời đi? Hai chuyện này thật sự đều quá khó a.
Hắn vung tay lên, lập tức một đạo ánh sáng màu xanh rơi xuống, đúng là La Thanh Vân, tám gã Quỷ Tu La đi theo phía sau đã hoàn toàn khôi phục thương thế.
– Không tốt
Không chỉ có vài tên đại yêu, mà người còn lại cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, thầm nghĩ trong lòng không ổn.
Tám gã Quỷ Tu La, đủ để khống chế toàn bộ thế cục
La Thanh Vân sắc mặt lạnh như băng, vung chiến thương lên, trên đó sóng âm kích động, tám gã Quỷ Tu La nguyên một đám trợn to hai mắt, lực lượng trên người tuôn ra.
Hắn lạnh giọng nói:
– Ba gã Yêu tộc này, giết toàn bộ.
Ba người Lê lập tức cảm nhận được sát ý trùng thiên, thoáng cái toàn thân lạnh như băng, Thương cũng dần tỉnh táo lại từ phẫn nộ, thời gian dần qua khôi phục thần trí.
Xa xa bạo khởi mấy đạo quang mang, đúng l ba ngươi Dực và Mông, cũng thoáng cái bay đến sau lưng Thương, sắc mặt ngưng trọng.
Lê càng trực tiếp tế lên trống trận, liên tục đánh ra tiếng vang, muốn triệu oán Quỷ Vương tới.
– Chậm đã
Vi Thanh đột nhiên quát, La Thanh Vân nhíu mày, chiến thương quét ngang, tám gã Quỷ Tu La lập tức ngừng lại.
Vi Thanh nói:
– Trước không gấp giết mấy người kia, trước đoạt lại mảnh vỡ Đạo Quả đã.
Ánh mắt của hắn ngưng tụ, lạnh giọng nói:
– Kỳ Thắng Phong, Liễu Phỉ Yên.
Năm miếng mảnh vỡ Đạo Quả vừa rồi, Kỳ Thắng Phong, Liễu Phỉ Yên, Thương từng người lấy được một miếng, một miếng rơi vào tay Vi Thanh.
Về phần miếng cuối cùng, ánh mắt của hắn ngưng mắt nhìn ra xa xa, ba đạo nhân ảnh đang đấu túi bụi, đúng là Khâu Mục Kiệt đại chiến Bắc Quyến Cổn Nam và Phi Nghê, đang tranh đoạt miếng cuối cùng.
– Hừ, Cửu Tinh đỉnh phong cũng muốn đoạt Đạo Quả, thật sự là váng đầu rồi, đều giết
Vi Thanh sắc mặt phát lạnh, nói:
– Ngươi đoạt lấy hai miếng trong tay Kỳ Thắng Phong và Liễu Phỉ Yên, mấy tên căn bã này cứ giao cho người nọ đi.
La Thanh Vân khẽ giật mình, lông mày nhẹ nhíu, lòng đầy nghi hoặc lại cũng không tiện hỏi nhiều, trực tiếp mang theo tám gã Quỷ Tu La bay đi xa xa.
Quỷ Vương vẫn giẫm trên đĩa quay, hai tay kẹp lấy minh luân, áp chế Kỳ Thắng Phong, tựa hồ đã tiến vào cân đối vi diệu.
Nhưng trên đĩa quay không ngừng có các loại vầng sáng tràn ra, giống như liên tục không ngừng, vĩnh viễn không suy kiệt, mà Ngự Thiên Bảo Lật lại đang dần dần suy thoái, không ngừng bị đè ép.
Quỷ Vương sắc mặt bình tĩnh, giống như thành thạo, lực lượng ẩn mà không phát, cố ý kiềm chế lấy Kỳ Thắng Phong.
Mà Kỳ Thắng Phong dưới sự áp chế của đĩa quay, ba mặt pháp tướng đồng thời trợn mắt tròn xoe, trong miệng không ngừng gầm nhẹ, càng ngày càng duy trì không được nữa.
Huyền Hoa và Liễu Phỉ Yên sau khi lấy được một mảnh vỡ Đạo Quả, liền phi thân mà đi, bọn hắn cũng không thể để Kỳ Thắng Phong bị Quỷ Vương giết, mà phải mang về Hóa Thần Hải, đây chính là mệnh lệnh cao nhất do Lỗ Thông Tử phát ra.
Hai người đồng thời hóa thành hào quang rơi vào hai bên Quỷ Vương, cách xa nhau xa vài chục trượng, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua.
Quỷ Vương giương mắt liếc hai người, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch, mỉa mai nói không nên lời.
Huyền Hoa hừ lạnh nói:
– Phỉ Yên, quái vật kia miệt thị chúng ta, ra tay đi.
Hắn tháo cung xuống, bắt đầu vận chuyển nguyên lực.
Liễu Phỉ Yên cau mày nói:
– Đợi lát nữa đã. Kỳ Thắng Phong đại nhân tựa hồ còn có thể chống thật lâu, đợi hắn sức cùng lực kiệt thì chúng ta lại ra tay.
Hai người trực tiếp đối thoại, không có chút che lấp.
Kỳ Thắng Phong nghe được giận tím mặt, quát:
– Hai ranh con, còn không mau ra tay, nếu ta không gánh được nữa, dùng thực lực ít ỏi của hai người các ngươi, cũng chỉ có một con đường chết thôi.
Liễu Phỉ Yên mím môi cười nói:
– Kỳ Thắng Phong đại nhân không cần lo lắng cho chúng ta, nếu thật sự cố tình thì xin mời chăm chú ứng chiến, tiêu hao nhiều lực lượng Quỷ Vương một chút. Đợi tí nữa hai người chúng ta ra tay cũng đỡ tốn sức hơn.
– Ha ha, nói rất đúng.
Huyền Hoa khen lớn, giơ ngón tay cái lên.
Kỳ Thắng Phong tức đến thiếu chút nữa thổ huyết, ba mặt pháp tướng đều không ngừng gào thét, ma vân trên người bắt đầu khởi động càng ngày càng mạnh, nhưng vô luận thi chiêu như thế nào, vẫn thủy chung không cách nào đột phá áp chế, cũng không biết đây là huyền khí quỷ quái gì nữa.
Đang định nói với hai người thì đột nhiên sắc mặt đại biến, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua La Thanh Vân dẫn tám gã Quỷ Tu La bay tới, thoáng cái đứng thành một hàng trước mặt mọi người.
Quỷ Vương cũng mở hai mắt ra, chớp động lên lục quang, tựa hồ có chút cảnh giác.
Hắn vừa rồi dùng lực lượng một người áp chế tám gã Quỷ Tu La, lại không thể đánh chết bọn hắn, tự nhiên biết sự lợi hại của thứ này.
Kỳ Thắng Phong âm thanh hung dữ cười to nói:
– Ha ha, hai ranh con, muốn nhặt tiện nghi của lão phu, giờ sướng rồi chứ.
La Thanh Vân sắc mặt bình tĩnh, vươn tay ra, nói:
– Ta chỉ vì mảnh vỡ Đạo Quả mà đến, giao ra mảnh vỡ Đạo Quả, các ngươi liền có thể đi.
Liễu Phỉ Yên giơ tay lên, đầu ngón tay vuốt qua tóc mai, nhẹ giọng cười nói:
– Mảnh vỡ Đạo Quả, tỷ tỷ cũng rất muốn đấy.
La Thanh Vân hừ một tiếng, nói:
– Vậy thì xin lỗi rồi, hai vị đi chết đi.
Tám gã Quỷ Tu La phi thân lên, mỗi bốn người một tổ, hoàn toàn vây quanh lấy hai người.
Huyền Hoa cau mày lại, nói:
– Nguyên lực chấn động những thứ quỷ này tựa hồ không giảm chút nào cả, sao khôi phục nhanh vậy chứ.
Trong mắt Liễu Phỉ Yên không ngừng chớp động, đột nhiên vươn tay ra, mảnh vỡ Đạo Quả nắm t5ong bàn tay, tản mát ra đạo ý rất mạnh.
– Tiểu đệ đệ, cầm đi đi.
Nàng tự nhiên cười nói, cái kia mảnh vỡ Đạo Quả lập tức lăng không bay lên, bay tới trên n gười g La Thanh Vân.
La Thanh Vân sửng sốt một chút, không thể tưởng được đối phương vậy mà trở nên sảng khoái như thế, hắn gật đầu, nói:
– Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Hồng Liên Võ Đế quả nhiên có thể nhận rõ thế cục.
Hắn bước lên một bước, liền chộp tới mảnh vỡ Đạo Quả.
Đồng tử Quỷ Vương cũng đột nhiên co lại, bắn ra ánh sao màu xanh lá, nhịn không được vỗ miệng, hiển nhiên phi thường muốn ăn.
Huyền Hoa cả kinh nói:
– Phỉ Yên ngươi...
Liễu Phỉ Yên nói:
– Vị tiểu đệ này đệ nói không sai, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Huyền Hoa lực lượng của ngươi bây giờ còn lại mấy thành? Căn bản không thể chống lại những Quỷ Tu La này. Huống hồ mục đích chuyến này của chúng ta cũng không phải Đạo Quả, có thể được đương nhiên tốt, không thể được cũng không có gì tiếc nuối cả.