Trên mặt La Thanh Vân hiện ra vẻ ngưng trọng, tựa hồ Quỷ Vương kia cũng không có đem hết toàn lực, mà là thận trọng thi triển lực lượng của mình, như có điều lo lắng
– Loại cảm giác này, rất không tốt.
Nội tâm hắn dâng lên một loại cảm giác bất an, thân thể thoáng cái tiêu thất ở tại chỗ, chỉ thấy một con Thanh Long bay lên trời.
Tám gã Quỷ Tu la đồng thời mở hai mắt, quyết ấn trong tay biến đổi, đột nhiên Kết Giới lực tiêu thất, tất cả quỷ phù cũng nhoáng lên biến mất.
Quỷ Tu la kéo tay đặt ở trước người, bấm niệm thần chú, trên người tuôn ra kim quang, hướng bầu trời hội tụ.
Đồng thời từng con Quỷ Tu la đều đạp bước tiến khác nhau, trận ý nhộn nhạo, ngưng tụ thành lực trường, hướng trên người Quỷ Vương phong tỏa.
Tám đạo kim quang lăng không bay lên, ở khắp bầu trời bay múa, trung ương lóe lên quang ảnh, xuất hiện cái bóng của La Thanh Vân.
Sắc mặt hắn ngưng trọng, Chiến Thương xoay tròn trước người, hợp nhất tám đạo lực lượng, hóa thành hình rồng từ Cửu Thiên đánh xuống.
– Long Chiến Vu Dã.
Thanh Long chi ảnh xé rách thiên địa, uy áp cuồn cuộn mà đến, nhộn nhạo ra dư ba, thoáng cái chấn nhiếp mọi người.
Mọi người đều ngừng chiến đấu trong tay, thối lui ra khoảng cách nhất định, chú mục ngắm nhìn, lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Ngay cả Kỳ Thắng Phong cũng mở hai mắt, trong con ngươi hiện ra vẻ ngoan lệ, ngược lại biến thành mê hoặc, như là cục đá rơi vào hồ nước trong suốt, đãng xuất ra rung động.
Sắc mặt Quỷ Vương kia phát lạnh, hai tay giơ lên cao, hét lớn một tiếng.
Quỷ văn đã biến mất đột nhiên nổi lên, ở quanh thân lượn vòng.
Một vòng tròn ánh sáng phủ xuống, ngưng tụ thành một đĩa quay lớn hơn nửa mẫu, phía trên phù quang chớp động, ngưng khắc các loại phù hiệu quái dị, ở trên cao xoay tròn hoàn toàn không cách nào nhìn rõ.
– Đó là...
Sắc mặt Lê hoảng hốt, nhìn chằm chằm đĩa quay, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, khiếp sợ đến tột đỉnh.
Trong con ngươi Lý Vân Tiêu hiện lên ánh sáng, ngưng mắt nhìn lại, bỗng nhiên cả kinh.
Chỉ thấy trên đĩa quay thỉnh thoảng hiện ra Quỷ Ảnh, đứng ở bốn phía Quỷ Vương, trong khoảnh khắc xuất hiện ba mươi ba đạo, đều là diện mục hung ác, tay bấm niệm thần chú.
– Những ác quỷ kia là chuyện gì xảy ra?
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
– Thứ này cũng có thể gọi ra ác quỷ đến?
Khí tức trên người những ác quỷ kia, vậy mà không dưới Quỷ Tu la.
Thoáng cái xuất hiện ba mươi ba tồn tại như Quỷ Tu la, cái này còn đánh như thế nào?
– Ác quỷ? Cái gì ác quỷ?
Ánh mắt Phi Nghê lộ ra nghi hoặc, nói:
– Phu quân, ta không có thấy ác quỷ a.
Đồng tử của Lý Vân Tiêu mở to, giật mình nói:
– Cái gì, ngươi nhìn không thấy những ác quỷ kia, tổng cộng ba mươi ba con, tay bấm niệm thần chú ở trên đĩa quay.
Phi Nghê ngạc nhiên, lắc đầu nói:
– Không có thấy, có lẽ là Nhãn Thuật của phu quân quá mức cường đại rồi.
Lý Vân Tiêu có chút khiếp sợ, hắn vẫn chưa thi triển ra Nhãn Thuật mạnh nhất, chỉ là liếc nhìn liền rõ ràng, những người khác làm sao sẽ nhìn không thấy?
Hắn hơi nhìn Bắc Thần Nam, Bắc Thần Nam cũng nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu.
– Thủy Tiên, còn ngươi?
Lý Vân Tiêu truyền âm đến trong Giới Thần Bia, Chân thực chi nhãn của Thủy Tiên đã đạt tới trình độ nhất định, có khả năng xuyên thấu qua Giới Thần Bia nhìn tình cảnh bên ngoài.
Thủy Tiên nói:
– Hình như có quỷ ảnh, nhưng làm thế nào cũng thấy không rõ. Vân Tiêu đại ca, ngươi nghìn vạn lần phải cẩn thận, một chiêu này quá lợi hại, cách Giới Thần Bia ta cũng cảm thấy sợ hãi.
Trong lòng Lý Vân Tiêu dị thường giật mình, nhưng vẫn an ủi:
– Không cần sợ, La Thanh Vân mang theo Quỷ Tu la ở phía trước, muốn chết cũng là bọn hắn chết trước, chúng ta rất an toàn.
– Ân.
Trong lòng Thủy Tiên trấn định một chút.
Lê xoay đầu lại, lộ ra vẻ khó tin, khó nhọc nói:
– Ngươi có thể thấy rõ ba mươi ba Công Tào trên đĩa quay luân hồi?
– Ba mươi ba Công Tào? Đó là cái gì?
Trong lòng Lý Vân Tiêu chấn động, trong mắt tuôn ra tinh mang, bỗng nhiên hỏi.
Lê nuốt một ngụm nước miếng, trên trán chảy xuống mồ hôi lạnh, nhìn Yêu Đồng quỷ dị kia của hắn, đột nhiên cả người đại chấn, hoảng sợ thất thanh nói:
– Chẳng lẽ ngươi tu luyện Nhãn Thuật là Tiểu Chuyển Tam Luân Hoá Sinh Diệu Pháp Linh Mục?
Đồng tử của Lý Vân Tiêu co rụt lại, hừ một tiếng nói:
– Ngươi cũng biết thuật này?
Lê lại càng hoảng sợ, giật mình nói:
– Làm sao có thể? Thuật này hẳn là từ lâu thất truyền hậu thế a.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đừng nhiều lời, mau nói ba mươi ba Công Tào là vật gì, cái đĩa quay này lại là chuyện gì xảy ra?
Lê ở ngắn ngủi giật mình, đột nhiên “hắc hắc” cười nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi là họa tâm phúc của yêu tộc chúng ta, ta làm sao có thể nói cho ngươi biết những thứ này, ngươi mang theo nghi hoặc lên Tây Thiên đi thôi, hắc hắc.
Lý Vân Tiêu:
–...
Lúc này trên đĩa quay, hai tay Quỷ Vương giơ lên trời, lực lượng trên người ba mươi ba Công Tào tụ đến, ngưng tụ thành một Thanh Quang Khô Lâu.
Lực lượng kinh khủng từ trên người Quỷ Vương tuôn ra, hai tay hắn quyết ấn biến đổi, Thanh Quang Khô Lâu thoáng cái khắc ở trên tay, tràn ra ánh sáng, giống như Tam Thập Tam Thiên, mạnh mẽ vỗ tới.
Lực lượng kinh khủng đánh vào Long Ảnh, hình rồng đột nhiên nổ lên.
Ùng ùng...
Thiên địa rung mạnh, toàn bộ đĩa quay cùng thân ảnh của Quỷ Vương thoáng cái bị sức mạnh to lớn thôn phệ.
La Thanh Vân cùng tám gã Quỷ Tu la cũng không có thể may mắn tránh khỏi, trong khoảnh khắc liền bị kéo vào, sức mạnh to lớn hóa thành Ngân Hải Tinh Hà cuốn chiếu ra, tựa hồ muốn thôn phệ tất cả.
– Phu quân...
Phi Nghê kinh hô một tiếng, thân thể của nàng không tự chủ được bị vén lên, muốn cuốn đi.
Đồng tử của Lý Vân Tiêu co rụt lại, một tay nắm lấy nàng, đồng thời tay phải ở trước người vận chuyển Thần dịch lực.
Tứ Sắc ánh sáng tụ đến, lóe ra hóa thành Đâu Suất Thiên, phong lại đại địa, trực tiếp định phong thủy sơn hà.
Không gian phong bạo ở quanh người hắn tuôn ra, hai người được Tứ Sắc quang mang bao phủ, không bị ảnh hưởng chút nào.
Chỉ là Nguyên lực của Lý Vân Tiêu còn dư lại không có mấy, như vậy kéo Đâu Suất Thiên là vô cùng cật lực, mồ hôi hột từ trên trán lăn xuống.
Đột nhiên một đạo hương khí kéo tới, Phi Nghê lấy ra một chiếc khăn, giúp hắn lau mồ hôi.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Phi Nghê thiếu chủ, xin tự trọng.
– Tự trọng? Hì hì.
Phi Nghê chớp mắt cười, liền lấn người lên, ôm lấy cánh tay của Lý Vân Tiêu.
Thân thể của Lý Vân Tiêu chấn động, chỉ cảm thấy trên cánh tay ấm áp, chỉ là mồ hôi trên trán càng nhiều. Lúc này Thủy Tiên khẳng định ở trong Giới Thần Bia trợn to hai mắt nhìn, hắn vội vàng nói:
– Nếu Phi Nghê thiếu chủ còn như vậy, ta sẽ buông tay.
Trên mặt Phi Nghê lộ ra dáng tươi cười nhợt nhạt, nói:
– Ngươi buông tay, ta liền chết. Ngươi muốn ta chết, ta liền đi chết.
– Ngươi... Cái này...
Lý Vân Tiêu triệt để hết chỗ nói, đột nhiên hắn cảm thấy bản thân kiếp trước có phong hào Phá Quân, bị thế nhân xem là “Thiên tái phong vân tẫn phó cười, muôn đời phi dương soi sáng cổ kim”, nhưng cầm những nữ hài tử này là không có biện pháp a.