Kỳ Thắng Phong hừ lạnh một tiếng, vung kiếm lấn người mà lên, hướng đầu Từ chém xuống
Yêu Từ vậy mà không lùi không tránh, hai tay ở trước người bấm niệm thần chú, trong sát na trên người hiện ra vô số Xà Ảnh quấn quang.
Coong…
Một kiếm kia hạ xuống, đột nhiên chém ở trên đầu Từ, da trên đầu thoáng cái bị chém rách, tuôn ra rất nhiều tiên huyết, theo gò má chảy xuống.
Đồng tử Kỳ Thắng Phong co rút, cả kinh nói:
– Ngươi…
– Hắc hắc…
Từ cười quỷ dị nói:
– Đại nhân là một đời nhân kiệt, Từ không làm chút hi sinh, sao có thể trấn áp đại nhân chứ.
Kỳ Thắng Phong lạnh giọng nói:
– Hy sinh là có thể trấn áp ta sao? Chê cười.
Nguyên lực trong cơ thể hắn rưới vào trong Đại Kiếm, lần thứ hai ép xuống
Phanh…
Đầu Từ thoáng cái nổ lên, nhất thời thành một thi thể không đầu.
Hưu…
Vô số Xà Ảnh trên thi thể kia thoáng cái bay ra, trong khoảnh khắc hóa thành mấy trận pháp cổ quái, nhiễu ở bốn phía Kỳ Thắng Phong, ràng buộc hắn lại.
– Ngươi dùng tính mạng của mình, để đổi lấy cái trò này sao?
Kỳ Thắng Phong nhìn không thi thể đầu, không khỏi sửng sốt một chút, thầm nghĩ quá dễ dàng đi?
Tuy rằng Xà Ảnh bốn phía có chút cổ quái, nhưng hắn không cho là có khả năng tổn thương bản thân.
– Ha hả, đại nhân khinh địch rồi.
Trong thi thể không đầu truyền đến tiếng cười của Từ, sau đó trên cổ từ từ mọc ra một cái đầu hoàn toàn mới, diện mục thanh tú, khuôn mặt trơn truột như ngọc, vậy mà không có dấu hiệu già nua chút nào.
– Cái gì, chẳng lẽ ngươi là…
Kỳ Thắng Phong thất kinh.
Yêu Từ cười nói:
– Không sai, ta chính là Cửu Mệnh tộc, một chi cường đại nhất trong Yêu Tộc, dùng một mạng của ta đổi lại một mạng của đại nhân, phi thường đáng giá.
– Cho dù ngươi có chín mươi cái mạng, ngày hôm nay cũng phải bàn giao ở đây.
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong phát lạnh, minh luân trong tay trái tranh một tiếng, thanh quang chém ra ngoài, “Xuy”, đem Xà Ảnh quỷ dị chém thành hai đoạn.
Nhưng Xà ảnh bị chém đứt kia vậy mà một hóa thành hai, chớp động lại liền cuộn ở trên người Kỳ Thắng Phong.
Tỉ mỉ nhìn lại, lần này Trường Xà dĩ nhiên có hai đầu, trên người hiện ra ngân nâu, hoa văn cổ quái khiến người có cảm giác mê muội.
– Đây là…
Đột nhiên cả người Kỳ Thắng Phong run lên, cảm giác trong linh đài Thức Hải của mình tuôn ra vô số loại Ngân Xà này, hai tròng mắt nhìn thấy, tất cả đều là một mảnh ngân quang, trong thiên địa có vô số Xà Ảnh tràn tới.
Hắn thấy cả người cơn đau, nhưng không thể nói rõ là chỗ nào có vấn đề, nhưng loại đau đớn này càng ngày càng mạnh, thậm chí trong đầu chậm rãi mất đi Ngũ Cảm Lục Thức.
Yêu Từ cười nói:
– Những Quỷ Ngân Long này là Gia sư hao phí hơn mười năm đào tạo ra, chuyên cắn hồn phách người, hơn nữa nhằm vào lỗ thủng của Lục Chướng Trần Thuật tiến hành công kích, dùng để đối phó đại nhân là thích hợp nhất.
– Chết tiệt, ta nhất định phải chém giết tất cả Yêu Tộc các ngươi.
Kỳ Thắng Phong nổi giận gầm lên một tiếng, tay bấm niệm thần chú, quanh thân tuôn ra Ma Nguyên lực.
Trên da thịt lập tức tràn đầy hoa văn hắc sắc, lăng không ngồi xếp bằng xuống.
– Ma Công?
Trong lòng Yêu Từ cả kinh, biết loại công pháp này cường đại, hơn nữa Ma Công vừa thi triển, vẻ thống khổ trên mặt Kỳ Thắng Phong lập tức giảm đi, tựa hồ rất có hiệu quả.
Trên mặt hắn lóe lên sát cơ, mấy đạo ngân quang hiện lên ở trước người, tay trái trảo một cái, một thanh Ngân Xà kiếm rơi vào trong tay, ngang trời đâm tới.
– Cứu hắn…
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, tuy rằng mắt phải nhắm lại, tràn đầy tiên huyết, nhưng không chút do dự hống to.
Lúc này sáu gã Yêu Tộc ở dưới chín tên Quỷ Tu la vây công, liên tiếp bại lui, chỉ cần chống đở thêm một chút là có thể thắt cổ toàn bộ.
Nếu để cho Từ giết Kỳ Thắng Phong, sợ là thế cục thoáng cái sẽ thay đổi.
Thân ảnh Bắc Thần Nam lóe lên, hóa thành hàng vạn hàng nghìn, đều chém về phía Từ.
Một đạo thương thế cũng ngang trời mà đến, La Thanh Vân đột nhiên xuất thủ.
Hai người giáp công, phân biệt giết về phía Từ.
Hơn nữa ở dưới Long uy của La Thanh Vân, những Quỷ Ngân Long kia tựa hồ run lên, lộ ra vẻ sợ hãi.
Bước tiến dưới chân Yêu Từ bị kiềm hãm, thần sắc phát lạnh, quát:
– Loạn Vũ…
Xà kiếm trong tay “Tranh” một tiếng, hóa ra ngàn vạn Xà Ảnh, hướng về ba người chém tới.
Bang bang…
Bắc Thần Nam cùng La Thanh Vân thoáng cái bị đánh văng ra, hơn mười đạo ngân phong trực tiếp chém ở trên thân thể Kỳ Thắng Phong, chấn ra quang mang.
Thân thể Kỳ Thắng Phong dị thường cường hãn, vạn kiếm không tổn thương.
Nhưng những ngân quang kia đều hóa thành Ngân Xà, gắt gao cắn da thịt của hắn không tha, trên răng chậm rãi hiện ra tơ máu.
Trong mắt Yêu Từ dâng lên sát khí, Ngân Xà kiếm quang mang lưu chuyển.
– A…
Đột nhiên một tiếng hét thảm truyền đến, xa xa sáu gã Đại Yêu ở dưới chín tên Quỷ Tu la vây công, đã liên tiếp bại lui.
Tiên thoáng cái chống đỡ hết nổi, nhất thời bị chém một cánh tay, cả vai cũng tước mất tảng lớn.
Trên mặt Tên Quỷ Tu la kia tràn đầy nanh sắc, Song Đao lại khua, thoáng cái mở tung trời cao, muốn lấy tính mệnh của Tiên.
Thân thể Yêu Từ chấn động, lộ ra kinh sợ, nếu mấy tên thủ hạ kia đều hy sinh mà nói, mặc dù giết Kỳ Thắng Phong thì lại làm sao.
Hắn hét lớn một tiếng, thân ảnh chớp động, liền rơi vào trước người Tiên, một đạo kiếm ngang trời chém tới.
Phanh…
Hai đao mang trong khoảnh khắc bị chém bể, Quỷ Tu la lui mấy bước, sắc mặt trầm xuống.
Sau đó thân ảnh Từ thoáng động, kiếm khí ngang trời, liên tục cứu mấy tên Đại Yêu khác.
Sắc mặt sáu người đều cực kỳ khó coi.
Khâm cùng Mông cả người đẫm máu, thương thế rất nặng.
Mặc dù đơn đả độc đấu, ba vị Bát Bộ tộc trưởng cũng không phải đối thủ của Quỷ Tu la, huống chi địch nhiều ta ít.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Chư vị, Đường Khánh đã chết, các ngươi có muốn báo thù cho hắn hay không?
Trong mắt Từ hàn quang chớp động nói:
– Đường Khánh là bằng hữu của chúng ta, hắn chết đương nhiên phải báo thù, huống chi Nhân Yêu bất lưỡng lập, càng có lý do chiến đấu.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Tốt, hôm nay giết các ngươi xong, sau đó ta liền đi Tinh Nguyệt huyễn cảnh diệt sào huyệt của các ngươi.
Từ tức giận nói:
– Chuyện hôm nay là cá nhân chúng ta gây ra, không thể liên lụy tới tộc của ta.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Ngày khác diệt sào huyệt của các ngươi cũng là cá nhân ta gây ra, không có quan hệ gì tới Nhân Tộc. Lẽ nào chỉ có thể cho mấy người các ngươi tư nhân hành sự, không cho chúng ta tư nhân hành sự sao?
Ninh Khả Vân nghiêm mặt nói:
– Nói không sai, chúng ta đều rất muốn đi Tinh Nguyệt huyễn cảnh chiến đấu một chút.
– Chết tiệt.
Trên gương mặt Từ bao phủ một tầng hàn băng.
Tiên lớn tiếng nói:
– Từ đại nhân, chúng ta đi thôi, chỉ vì một mình Thương, lại liên lụy toàn bộ Yêu Tộc sao?
– Câm miệng.
Từ lạnh giọng quát, ánh mắt như đao đe dọa nhìn Tiên, làm cho sắc mặt hắn trắng bệch.
Khâm cũng nói:
– Đại nhân, không phải chúng ta sợ chết, mà là không muốn chết không giải thích được như vậy. Mặc dù chết, cũng phải chết có giá trị, chết có ý nghĩa.