Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2389: Cường giả tề tụ (2)

Huyền Hoa cười nói:

– Không nên quá xung động, oan gia nên giải không nên kết.

– Được rồi!

Diêu Kim Lương phất tay cắt đứt, lạnh giọng nói:

– Không nên ôm ảo tưởng, hôm nay phải giết ngươi!

Rống!

Táng Vân Thú cũng hét lớn một tiếng, lông toàn thân dựng lên, trong mắt hung quang bức người.

– Hừ, có ý tứ.

Vi Thanh hừ nói:

– Cộng thêm Ngọc công tử, phong hào Vũ Đế liền có bốn vị.

Ánh mắt của hắn băng lạnh, nhìn chằm chằm đám Yêu tộc kia, lạnh giọng nói:

– Nguyên lai là Từ đại nhân cùng mấy vị tộc trưởng Bát Bộ tộc, các ngươi muốn xé bỏ hiệp định hai tộc, can thiệp vào việc của tộc ta sao?

Trên mặt Từ lộ ra ngượng nghịu nói:

– Dĩ nhiên không phải, chúng ta chỉ là đi ngang qua Hồng Nguyệt Thành, lại không nghĩ bị vây vào, thực sự là không may.

Lời này của hắn căn bản không ai tin, nhưng nói ra cũng hợp tình hợp lý, ngược lại không dễ phản bác.

– Hừ, hảo một cái đi ngang qua!

Vi Thanh hừ lạnh nói:

– Hiện tại Bổn Tọa muốn giết Đằng Quang, các ngươi sẽ không nhúng tay chứ?

Từ nhíu mày, ngược lại nhìn về phía Thương, trưng cầu ý kiến của hắn.

Đột nhiên Đường Khánh mở miệng nói:

– Thương đại nhân cùng những Yêu Tộc này là bằng hữu của ta, đều do ta mà đến. Mà Đằng Quang đại nhân là sư phó của khuyển tử, ta tự nhiên là cùng Đằng Quang đại nhân đứng ở một phía.

Thương cười nói:

– Không sai. Đường Khánh tiên sinh nói rất đúng, chúng ta giúp hắn chỉ là quan hệ tư nhân, cùng hiệp nghị của hai tộc không liên quan.

Vi Thanh cười lạnh nói:

– Hảo một cái quan hệ tư nhân, vậy các ngươi liền theo con chó điên này chết chung đi!

– Ngươi…

Đường Khánh trong cơn giận dữ, cả người run rẩy.

Hắn nói như thế nào cũng là nhất phương bá chủ, lại bị ngôn ngữ vũ nhục như vậy, tức đến chòm râu loạn chiến.

Vi Thanh nói:

– Diêu Kim Lương, Huyền Hoa, Lý Vân Tiêu, ba người các ngươi chém giết Yêu Tộc cùng Đường Khánh! Vị đại nhân Hóa Thần hải này, ta ngươi liên thủ giết Đằng Quang, thế nào?

Mấy người đều biến sắc, lộ ra thần sắc cực kỳ bất mãn.

Diêu Kim Lương lạnh giọng nói:

– Vi Thanh, lần này thứ cho ta không tòng mệnh! Không giết Huyền Hoa, khó tiêu mối hận trong lòng của ta!

Huyền Hoa cũng nói:

– Vi Thanh đại nhân thật là uy phong a, ngươi nói một chút, dựa vào cái gì chỉ huy ta?

Thần sắc của Kỳ Thắng Phong cùng Lý Vân Tiêu cũng đồng dạng, một bộ kiệt ngạo bất tuân.

Vi Thanh hừ nói:

– Tai vạ đến nơi, các ngươi còn làm theo ý mình! Lúc này ngoại trừ Bổn Tọa ra, ai làm người cầm đầu để các ngươi chịu phục?

Trong lòng mấy người vừa nghĩ, thấy cũng phải, mọi người ở đây đều là nhân vật Danh Chấn Thiên Hạ, không ai phục ai, do Vi Thanh dẫn đầu bố trí là thích hợp nhất.

Diêu Kim Lương cắn răng nói:

– Mặc dù tạm thời buông tha Huyền Hoa, ta cũng không thể cùng hắn liên thủ! Ta và ngươi đi giết Đằng Quang, để cho bọn họ đối phó Yêu Tộc!

Vi Thanh nhướng mày, nhân tiện nói:

– Tốt, phương pháp này cũng được. Chẳng biết hai người các ngươi cảm thấy thế nào?

Kỳ Thắng Phong cùng Huyền Hoa nhìn nhau một cái, đều biết thân phận của đối phương, nguyên bản cũng là phe đối địch, nhưng bây giờ hiển nhiên không thích hợp trở mặt.

Huyền Hoa nói:

– Được rồi. Bất quá ta ở Hóa Thần hải lâu như vậy, lại chưa từng thấy qua vị đại nhân này, giả mạo từ đâu tới a?

Kỳ Thắng Phong cười lạnh nói:

– Thời điểm Lão phu vào Hóa Thần hải, ngươi còn chưa sinh ra đâu!

Trong lòng Vi Thanh cả kinh, bắt đầu suy đoán thân phận của Kỳ Thắng Phong.

Hắn mới từ Ngoại Điện ẩn độn tới, đã bị Kỳ Thắng Phong vạch trần, phải hiện thân ra, nên không có nghe Lý Vân Tiêu kêu lên danh hiệu của hắn.

Huyền Hoa cười nói:

– Cũng được, để ta nhìn thực lực của Hóa Thần hải đại nhân giả ngươi a.

Thương khổ sở nói:

– Làm sao ta cảm giác mình thành trái cây, chờ bị chư vị phân phối a?

Vi Thanh hừ lạnh nói:

– Ai bảo ngươi có đường không đi, lại muốn đi tìm chết chứ? Xuất thủ!

Hắn quát một tiếng, thanh ảnh liền lóe lên, đánh tới Đằng Quang!

Trên người Vi Thanh một mảnh thanh quang, ngũ chỉ mở ra, ngăn chặn đường lui của Đằng Quang.

Không gian dưới chưởng hoảng động, thân ảnh của Đằng Quang hoảng hốt, tựa hồ muốn tan vỡ.

– Hừ.

Sắc mặt Đằng Quang lạnh lùng, tay trái họa quyển ở trước người, nhất thời lòng bàn tay hiện ra một Phù Văn, bắn ra quang mang vạn trượng, lăng không vỗ tới Vi Thanh.

Ầm ầm.

Một đạo ánh sáng ở trên không trung tách ra, cổ khí tức áp chế hắn trong nháy mắt băng diệt.

Đằng Quang hóa thành một đạo độn quang vọt lên.

Tranh…

Trên bầu trời truyền đến một tiếng chấn đãng, du dương chói tai.

Sau đó là ngân quang lóe lên, một thanh ngân nhận cổ quái hiện ra ở dưới ánh nắng chói chan, tản mát ra ánh sáng gai mắt.

– Quỷ Lăng giảo.

Trên bầu trời không thấy bóng người, chỉ nghe tiếng quát của Diêu Kim Lương, ngân đao quỷ dị kia đột nhiên chém xuống, bổ về phía Đằng Quang.

Lăng giảo quỷ dị kia ở trên không trung giải phong, chém bầu trời không ngừng nhộn nhạo.

Độn quang bị áp chế, thoáng cái hóa ra thân ảnh của Đằng Quang, lăng không bốc lên, tay phải bấm niệm thần chú, tay trái lăng không nắm tay, đánh tới trảm kích.

Thình thịch…

Toàn bộ bầu trời nổ vang, quyền phong của Đằng Quang bắn ra ngoài, một mảnh năng lượng kinh khủng không ngừng lượn vòng.

Thân thể của Diêu Kim Lương ở trên không trung lóe lên mà hiện, lại lóe lên biến mất, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt Đằng Quang, quỷ lăng lạnh lùng chém ngang.

Hai tay Đằng Quang bấm niệm thần chú, ở trước người Kết Ấn.

Tay lật lại, một trận ngân quang ở trong quyết ấn tản ra, giống như một cái cối xay, hướng ngân nhận đè xuống.

Cooong…

Quỷ lăng chém ở giữa hai tay của hắn, chấn lên vô số quang mang, không gian cự chiến.

Quỷ lăng kia bị Đằng Quang kiềm chế, không thể nhúc nhích.

Diêu Kim Lương nói:

– Quay đầu lại nhìn một chút đi.

Trên trán Đằng Quang mồ hôi lạnh chảy ròng, cười nói:

– Ngươi cho ta ngu ngốc sao, con súc sinh kia khẳng định ở sau lưng ta, chờ ta quay đầu lại liền cắn cổ ta a.

Diêu Kim Lương lạnh giọng nói:

– Không cắn cổ ngươi, liền phách đầu ngươi.

Một đạo kình phong từ trên trời rơi xuống.

Xa xa nhìn lại, phía sau Đằng Quang, Táng Vân Thú thoáng cái cuồng bạo, thân thể không ngừng biến lớn, đồng thời vung chi trước lên, hai chân đứng ở giữa không trung, móng vuốt mạnh mẽ vỗ xuống.

Sắc mặt Đằng Quang đại biến, nộ quát một tiếng:

– Sa La ấn…

Phanh.

Một cổ lực lượng ở trong ngón tay nổ lên, đồng thời đánh văng Diêu Kim Lương cùng quỷ lăng ra.

Hai tay Đằng Quang biến hóa quyết ấn, lăng không xoay người, vô số Phù Văn từ trên người hắn dâng lên, đưa ra ba ngón, hướng lên trên không điểm qua.

Phanh…

Giữa ba ngón tay hiện ra một tầng thủy quang, “Ầm ầm” một tiếng liền đánh văng Táng Vân Thú ra.

Sa La chỉ lực ở trên trời cao xoay chuyển, truy kích theo.

Bang bang phanh…

Ba chỉ lực nổ lên, hóa ra ba đạo quang ảnh lượn vòng, giống như Trận Phù.

Một sức mạnh to lớn đánh xuống, đặt ở trên người Táng Vân Thú, “Phanh”, thoáng cái đánh bay nó ra ngoài.

Rống rống…

Táng Vân Thú liên tục rống giận, ở trên không trung hiện ra từng vết cào.