Kỳ Thắng Phong mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, cũng không biết hắn dùng loại đoạt xá nào, nhưng mặc kệ thế nào, một khi đoạt xá Tiên Thiên chi thai thành công, chỗ tốt lớn nhất là được thêm một thế.
Lý Vân Tiêu bị ánh mắt quái dị của hai người nhìn đến sợ hãi, tình huống mình chuyển thế sống lại, cùng đoạt xá Tiên Thiên chi thai có bản chất khác biệt, nhưng hắn cũng lười giải thích nói:
– Ngươi vẫn chưa trả lời ta, làm sao dám suy đoán như vậy.
Đằng Quang giảo hoạt cười nói:
– Kỳ thực rất đơn giản, ngươi cho ta cảm giác giống như Cổ Phi Dương, chỉ bất quá không có hung hăng càn quấy như hắn mà thôi, nhiều một chút tinh thần phấn chấn của người tuổi trẻ. Thử hỏi một thiếu niên chừng hai mươi tuổi, làm sao sẽ có thần thái ung dung như Phá Quân Vũ Đế, hơn nữa Nhãn Thuật của ngươi cùng Thạch Đầu thối kia, hình như là một a.
– Ha ha!
Lý Vân Tiêu cười ha hả nói:
– Ngươi cái ma quỷ này, cư nhiên bị ngươi xem thấu, để cho ta một điểm tâm lý chuẩn bị cũng không có.
Đằng Quang đánh giá thân thể của Lý Vân Tiêu, thở dài nói:
– Trong các cao thủ hiện thời, ta phục nhất là ngươi, bởi vì suy nghĩ của ngươi con mẹ nó không giống ai, không bám vào một khuôn mẫu, tựu như tính tình của ngươi, ở trên lĩnh ngộ thiên đạo cho ta rất nhiều dẫn dắt, thực sự là một đoạn thời gian khó quên. Mà nay xem ra, ngươi không chỉ có tính cách Thiên Mã Hành Không, đánh vỡ lẽ thường, lại còn dám thực hiện. Lấy thân thể như vậy, cộng thêm linh hồn của ngươi, còn có Cửu đỉnh trong tay, tương lai chắc chắn đệ nhất thiên hạ!
Trong mắt hắn phóng xuất ra quang mang, tràn đầy vẻ hâm mộ nói:
– Chậc chậc, thiên tái phong vân mặc ta cười, muôn đời phi dương soi sáng cổ kim!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Khen trật rồi, ta Thiên Mã Hành Không như thế nào đi nữa, cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ngươi diễn biến Thái Hư, tự thành thế giới, đây mới thật sự là Vô Thượng Đại Đạo, làm ta bội phục.
Trong mắt Đằng Quang sáng ngời nói:
– Ngươi cũng tán thành cách làm của ta?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Đổi lại là ta, nói không chừng cũng sẽ giống ngươi. Nhưng đáng tiếc, ngươi là ngươi, ta vẫn là ta. Chỉ cần ngươi buông ra một đường, để cho ta cùng bằng hữu rời đi, như vậy ta sẽ chúc phúc ngươi, sớm ngày chứng thành đại đạo.
Đằng Quang cười khổ nói:
– Cổ Phi Dương, ngươi đây là làm khó ta, một khi Thái Hư đạo diễn hóa, coi như là ta cũng không thể ly khai. Buông ra một đường, thế giới này liền triệt để tan vỡ. Có thể ở đây tham quan hoc tập một giới diễn biến, chuyện may mắn như vậy sợ là cuộc đời này không có, sao không quý trọng?
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta đích xác rất quý trọng cơ hội lần này, nhưng ta càng quý trọng mạng của mình. Đằng Quang lão đệ, nếu như ngươi cố ý không chịu, vi huynh sẽ không nhớ tình bạn cũ.
Đằng Quang nói:
– Đây không phải là chuyện cố ý hay không cố ý, ở trong Thái Hư Huyễn Đạo của ta, Mặc cho tiếp tục diễn biến mà nói, cuối cùng sẽ trở thành tồn tại như Thiên Vũ giới. Kết quả là sẽ chen bể Thiên Vũ giới, từ trong Thiên Vũ giới tách ra, nhưng bất kể như thế nào, cũng không ảnh hưởng mọi người sinh tồn, chỉ bất quá là không trở về Thiên Vũ giới được mà thôi. Hơn nữa mặc cho phát triển tiếp, còn có thể tự hành đản sinh ra Thập Giai quy tắc, thành toàn mộng Thần Cảnh của chư vị.
Lý Vân Tiêu mặt âm trầm, hừ nói:
– Ngươi là một người cô đơn, lẽ nào ta phải cô đơn giống ngươi sao? Hỗn Độn chi sơ, diễn biến Thái Hư, chỉ cần thời gian đủ dài, tự nhiên có thể trở thành một giới hoàn chỉnh, nhưng vậy phải cần bao nhiêu tỉ năm, ngươi nói xem!
Đằng Quang cười đùa nói:
– Để chứng đạo, làm ra chút hi sinh cũng đáng giá.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Lão ca ta muốn sống, cho ngươi hi sinh cũng là bình thường.
Kỳ Thắng Phong lạnh lùng nói:
– Cùng hắn lời vô ích làm gì, tên điên này đã nhập Ma, giết là được!
Hắn từ lâu không nhịn được, trong tay lóe lên thanh quang, bầu trời vô thanh vô tức bị chém rách ra!
Xuy!
Thân thể Đằng Quang thoáng cái bị chém thành hai nửa, nửa người trên còn nhìn chằm chằm một vòng Huyền Khí, lộ ra vẻ mặt kinh hải.
Chi chi!
Thân thể dần dần hư hóa, thoáng cái tiêu thất ở trên không trung, trực tiếp Ngưng Hình ở ngoài trăm trượng.
– Các ngươi giết không chết ta.
Đằng Quang thản nhiên nói:
– Thân xác của ta đã bắt đầu cùng Thái Hư đạo này dung hợp, trừ khi phá huỷ nơi đây, mà ở đây ta bố trí Bát Bách Trận Đạo Đồ, còn có nhiều cường giả ở trong trận cung cấp lực lượng, các ngươi làm được sao?
Kỳ Thắng Phong cười lạnh nói:
– Giết không chết? Ngươi làm ta sợ a! Loại Thái Hư huyễn cảnh hình thức ban đầu này, lừa tiểu bối như Lý Vân Tiêu còn không sai biệt lắm, ở trước mặt lão phu thổi da trâu, kém xa!
Hai tay hắn bấm niệm thần chú, Ngự Thiên Bảo Lục lăng không bay lên, chợt huyễn hóa ra một mảnh dị cảnh, hướng Đằng Quang áp đi.
– Lão phu thu ngươi, nhìn ngươi có chết hay không!
Bốn phía Bảo Lục một mảnh dị tượng, đúng là muốn thu Đằng Quang vào.
Sắc mặt Đằng Quang đại biến, chợt tung Ngũ Tuyệt phong, lăng không đập một cái!
Ầm ầm!
Toàn bộ Bảo Lục kịch liệt đung đưa, bắt đầu tan rã.
– Hừ, tiểu nhi!
Hai tay Kỳ Thắng Phong biến đổi quyết ấn, “Tranh” một tiếng, minh vầng từ phía sau bay lên trời, ở trên không trung hóa thành nửa mẫu, phía trên có vô số trận quang khởi động, chém về phía Ngũ Tuyệt phong!
Đằng Quang cả kinh nói:
– Nguyên lai là đem Tiểu Đô Thiên Minh vầng trận luyện nhập trong vũ khí, thảo nào lợi hại như vậy!
Ầm!
Ngũ Tuyệt phong run lên, bị minh vầng ngạnh sinh bổ ra một tòa.
Sơn thế của Ngũ Tuyệt Phong băng tán, hóa thành năm ngọn núi, xoay tròn liên tục, uy thế giảm đi!
Sắc mặt Đằng Quang phát lạnh, cả giận nói:
– Kỳ Thắng Phong, Bổn Tọa nể ngươi là tiền bối, thực sự muốn bức ta ra tay giết ngươi sao?
Kỳ Thắng Phong cười nhạo nói:
– Sắp chết liền dọa? Ta có thể đem loại hành vi này của ngươi xem thành khiếp nhược không?
Trong mắt Đằng Quang bắn ra hàn tinh, lạnh lùng nói:
– Ta không phải khiếp nhược sợ chết, mà là không muốn đem lực lượng dùng ở việc tranh đấu. Bổn Tọa diễn biến Thái Hư đã thành kết cục đã định, có khí lực không bằng dùng để diễn biến thiên đạo, nào có hứng thú tranh cao thấp, phân chia sinh tử với ngươi!
– Hay thật!
Đột nhiên một thanh âm xa lạ truyền đến, bầu trời lóe lên, mấy đạo nhân ảnh đồng thời xuất hiện, từng cái gạt ra không trung.
Chính là đám Đại Yêu, mới vừa nói là Thương, trên mặt hắn lộ ra vẻ tán thưởng nói:
– Vương Tọa đại nhân, Thái Hư Huyễn Đạo này của ngươi rất hợp ta, đại nhân đối với thiên đạo chấp nhất truy cầu cũng làm ta kính phục, mong muốn tiếp tục nữa.
Lý Vân Tiêu cả kinh, hắn lục soát ký ức hồn phách của An, biết những Đại Yêu trước mắt này là người phương nào.
Dực cùng Phù cũng đang ở trong, khí tức trên người thập phần cường đại, hai người vừa xuất hiện, liền lạnh như băng theo dõi hắn, trong con ngươi tràn đầy sát ý.
Hơn nữa hắn còn thấy trong đó có một thân ảnh quen thuộc, Huyền Hoa lười biếng hai tay ôm sau đầu, ánh mắt đảo qua, tựa hồ nghĩ việc trước mắt phi thường thú vị.