Hừ…
Trong Phù Đồ Kim Tháp truyền đến thanh âm bất mãn của Kỳ Thắng Phong, lạnh nhạt nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi cứu ta ra ngoài, ta thay ngươi giết hắn, chúng ta cùng ly khai nơi đây.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Lấy thực lực của đại nhân, Đằng Quang chắc là dùng Ngũ Tuyệt phong trấn áp đại nhân a.
Kỳ Thắng Phong nói:
– Ngươi đối với hắn rất hiểu rõ a, Ngũ Tuyệt phong này tự ta có thể phá, chỉ cần ngươi kéo phân thân kia của hắn, để cho hắn không rảnh thi triển Phù Ấn với ta là được.
Đằng Quang cười khổ nói:
– Kỳ Thắng Phong đại nhân, ngài vội vã ly khai như vậy sao, ở chỗ này cùng ta thưởng thức Thái Hư đại đạo thật tốt, cảnh đẹp như vậy, nếu bỏ lỡ, cả đời tiếc nuối.
Kỳ Thắng Phong hừ lạnh nói:
-Ngươi có đạo của ngươi, lão phu tự có đạo của lão phu, Lý Vân Tiêu cũng có đạo của Lý Vân Tiêu, đáng tiếc ngươi hiểu không đủ, chỉ có thể nghĩ ra âm chiêu, mượn lực mọi người trợ giúp ngươi thành đạo.
Lý Vân Tiêu chấn động, thất thanh nói:
– Kỳ Thắng Phong, ngươi nói là có ý gì?
Trong Phù Đồ Kim Tháp truyền đến tiếng cười lạnh của Kỳ Thắng Phong, nói:
– Lý Vân Tiêu ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không đoán ra được sao?
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
– Bát Bách Trận Đạo Đồ này diễn biến cung điện tất cả đều là lao tù, ta trước còn tưởng là để kháng địch, lẽ nào ngươi cần hiến tế?
– Thiết, kháng địch? Ta ấu trĩ như vậy sao?
Trên mặt Đằng Quang nổi lên hàn mang quỷ dị, nói:
– Muốn thành tựu đại đạo, hiến tế chẳng phải rất bình thường sao?
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
– Ta hiểu được, Kỳ Thắng Phong mới vừa nói ngươi biết đạo không đủ, cho nên bày ra Bát Bách Trận Đạo Đồ, dẫn tất cả cao thủ tới huyễn cảnh, hiến tế bọn họ chứng đại đạo của ngươi, thậm chí chính ngươi, cũng là một tế phẩm của Thái Hư đạo.
Đằng Quang cười nói:
– Mặc dù có chút bất công, nhưng đích thật là có chuyện như vậy. Chỉ bất quá Bổn Tọa không cần tính mệnh của các ngươi, chỉ là muốn lấy lực lượng của các ngươi mà thôi.
Loan Quân Hạo kinh hãi nói:
– Đại nhân, ngươi…
Đằng Quang nói:
-Ngươi không cần lo lắng, lực lượng của ngươi quá yếu, thêm ngươi không nhiều, bớt ngươi không ít, chỉ cần nghe lệnh của ta, tự nhiên không có việc gì.
Loan Quân Hạo trầm mặc, cũng không biết là cao hứng hay khổ sở.
Trong lòng Lý Vân Tiêu thầm than một tiếng, Loan Quân Hạo đã càng chạy càng xa, không thể quay đầu lại, hắn đời này thành tựu sẽ chỉ như vậy.
Nhớ năm đó cũng là một thời hào kiệt, danh chấn thiên hạ, tiếc rằng làm thành bộ dáng như vậy.
Đằng Quang nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi cũng có thể cân nhắc quy thuận ta, không những được bình yên vô sự, còn có thể được ta chân truyền. Thậm chí toàn bộ Thái Hư huyễn cảnh này, tương lai đều là của ngươi.
– Ha ha ha ha…
Trong Phù Đồ Kim Tháp đột nhiên truyền đến tiếng cười to của Kỳ Thắng Phong.
Đằng Quang nhướng mày nói:
– Ngươi cười cái gì?
Kỳ Thắng Phong cười nói:
– Ta cười ngươi hoàn toàn không biết người trước mắt này, hắn là Thạch Đầu hồ đồ ngu xuẩn, thường thường làm cho người hận đến nghiến răng, hắc hắc, lần đầu tiên trong đời lão phu nghĩ loại tính cách này cũng có thể làm cho người thoải mái.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Kỳ Thắng Phong, đừng tưởng rằng hiện tại ngươi nịnh nọt ta, ta sẽ cứu ngươi ra, ta người này cho tới bây giờ không để mình bị đẩy vòng vòng. Được rồi, ngươi còn lại bao nhiêu lực lượng, có thể kiềm chế Đằng Quang tới trình độ nào? Đừng để ta vừa ra tay đã bị hắn giết trong nháy mắt.
Kỳ Thắng Phong nói:
– Hừ, hiện tại coi như hắn trấn áp ta cũng rất khó khăn, ngươi liền làm cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà đi!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Tốt lắm, ta đếm một hai ba, chúng ta đồng loạt ra tay.
Bầu không khí có chút cổ quái, Đằng Quang cùng Loan Quân Hạo ngạc nhiên, nào có đạo lý như vậy, vậy mà làm trò ở trước mặt hai người, thương lượng làm sao xuất thủ.
– Một!
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng phun ra một tiếng, trên mặt thủy chung mỉm cười.
– Hai!
Ánh mắt của hắn ngưng lại, chữ “Hai” mới vừa phun ra, thân ảnh đã động, trong sát na liền tiêu thất ở tại chỗ.
Một mảnh Lôi Quang ở trên không trung giật lại, phát sinh âm hưởng đùng đùng, Lý Vân Tiêu thoáng cái xuất hiện ở trước người Đằng Quang, cả chưởng đều là Lôi Quang, mạnh mẽ đánh tới!
– Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!
Ầm ầm!
Lôi Quang thiểm thước, hóa thành từng đạo hình rồng đánh tới.
Đằng Quang ngồi xếp bằng ở trên hư không thoáng cái vung hai tay lên, vỗ về phía trước.
Không gian giữa song chưởng hiện ra một tầng ánh sáng, “Ông” một tiếng giống như thủy kính mở ra, ở trước người hoảng động không ngớt.
Ùng ùng!
Rung mạnh không ngừng vang lên, toàn bộ thân ảnh Đằng Quang lung lay, thật giống như tùy thời sẽ tiêu thất.
Cũng trong lúc đó, trong Phù Đồ Kim Tháp truyền đến tiếng nổ vang, cả thân tháp trong sát na lay động, tản mát ra quang mang vạn trượng.
Trên bầu trời ngưng tụ ra hư ảnh năm ngọn núi, lúc ẩn lúc hiện, tản mát ra quy tắc kinh khủng.
Đồng tử của Lý Vân Tiêu hơi co lại, lạnh lùng nói:
– Ngươi quả nhiên đã không có bao nhiêu lực lượng.
Hắn hét lớn một tiếng, hóa thành ba đầu sáu tay, tay vung cây búa, lôi uy không ngừng tăng cường.
Sắc mặt Đằng Quang cổ quái nói:
– Không phải nói đếm tới ba mới ra tay sao? Các ngươi vậy mà phối hợp ăn ý như vậy, tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người ở đâu a?
Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:
– Ngươi muốn bắt chúng ta hiến tế, còn giảng tín nhiệm với ngươi, chúng ta không phải người ngu, đi tìm chết đi, Cửu Tiêu Lôi Long!
Cây búa đập xuống, “ầm ầm” một tiếng, Thiên Băng Địa Liệt, vô số lôi đình lóe ra, chiếu rọi toàn bộ thế giới, vài đạo tử ti ở dưới búa phun ra nuốt vào.
Ầm ầm!
Thủy kính nghiền nát, vô số Lôi quang đánh vào trên người Đằng Quang, oanh hắn phấn thân toái cốt.
Lôi đình thế đi không giảm, sau khi nổ nát phân thân của Đằng Quang, đều rơi vào Phù Đồ Kim Tháp, chấn đến thân tháp cự chiến, đại lượng Phù Văn cùng đồ án hiện ra.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Lôi đình rơi không ngừng, một vài dị cảnh ở bốn phía Phù Đồ Kim Tháp nhộn nhạo, không ngừng diễn biến rồi tiêu thất.
Đột nhiên một đạo thanh quang từ trong tháp lao ra, ở trên không trung hóa thành bích ngọc như ý, hướng đỉnh Ngũ Tuyệt phong xông tới!
Ầm ầm!
Hai kiện Huyền Khí chí cường đánh vào, nhất thời bắn ra vô số quang mang, soi sáng bầu trời Chủ Điện thành một mảnh huyến lệ.
Hai người đột nhiên xuất thủ, thời gian chỉ một sát na, Loan Quân Hạo nhìn mà há to miệng, lúc này mới phản ứng được, giận dữ hét:
– Lý Vân Tiêu, đừng vội làm càn!
Hoàng Sa vọt lên, sông Hằng rơi thẳng Cửu Thiên, hướng Lý Vân Tiêu phóng đi.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Đã càn rỡ, ngươi làm gì được ta?
Thân ảnh hắn lóe lên, liền hóa thành Lôi quang tiêu thất ở tại chỗ.
– Song Long tê phong!
Loan Quân Hạo hét lớn một tiếng, vô số Hoàng Sa tụ lại, hóa thành hai Cầu Long đuổi theo Lôi quang!
Thình thịch!
Một Cầu Long bạo liệt, trong vô số cát bụi, thân ảnh của Lý Vân Tiêu biến ảo ra, đột nhiên xoay người, đồng tử co rút, bốn phía hiện ra nhiều đóa hoa, ngưng mắt nhìn đến.