Tay trái của Loan Quân Hạo đánh ra, ngũ chỉ thành trảo bóp lấy vai Lý Vân Tiêu kéo tới.
– A…
Lý Vân Tiêu kêu thảm một tiếng, cả cánh tay phải trong khoảnh khắc bị xé rách, tiên huyết phun ra, trên mặt tràn đầy mồ hôi.
– Ha ha, ha ha ha…
Loan Quân Hạo không ức chế được cười ha hả, cảm giác làm nhục người khác này, làm hắn cực độ thống khoái.
– Ha ha ha ha…
Tiếng cười ở trong thiên địa tiếng vọng, mọi âm thanh vắng vẻ, chỉ còn lại có tiếng cười.
– Cầu ta, quỳ xuống cầu ta a, nhanh quỳ.
Hắn lớn tiếng quát, trong mắt tuôn ra sát khí vô tận.
Nhưng trong lúc bất chợt, bụng hắn đau xót mãnh liệt, lục phủ ngũ tạng chẳng biết tại sao như là vặn vẹo lên, hình như đã bị một cổ lực lượng đánh vào trong cơ thể.
Đau đớn truyền đến, đồng thời tiên huyết trào ra yết hầu.
Phốc…
Rốt cục hắn phun ra một búng máu, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, nhìn chằm chằm tiên huyết trên mặt đất, còn có mảnh vỡ nội tạng ở bên trong, trong mắt lộ vẻ khó mà tin được.
Loan Quân Hạo tựa hồ ý thức được cái gì, bỗng nhiên hít một ngụm lãnh khí, Nguyên lực trong cơ thể tuôn ra, thoáng cái kéo lên đến cực điểm.
– Hằng Hà Đại Thủ Ấn, phá cho ta.
Ầm ầm…
Sông dài bắt đầu khởi động, xỏ xuyên qua thiên địa, lực lượng mênh mông cuộn trào mãnh liệt, cuồn cuộn không ngừng kích động ra.
Cảnh tượng bốn phía ở dưới lực lượng của sông Hằng trở nên hoảng hốt, sau đó dần dần rõ ràng.
Loan Quân Hạo cả người đại chấn, cảnh tượng quanh thân không có chút nào cải biến, Lý Vân Tiêu vẫn như cũ đứng ở trước mặt, bất đồng duy nhất là bản thân bị nội thương.
– Đại nhân, ngươi không sao chứ? Sao lại như một người điên la to như vậy?
Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe ra châm chọc, cười lạnh nói.
– Ngươi... Ảo thuật của ngươi đã có thể lừa gạt ta.
Loan Quân Hạo dị thường nổi giận, nhưng nội tâm lại nhấc lên sóng lớn cùng kinh hãi, trong nháy mắt thối lui mấy bước, vạn phần cảnh giác lên.
Lý Vân Tiêu nói:
– May mà ta cho ngươi một quyền, bằng không ngươi còn không biết mê tới khi nào.
Hắn nhìn sắc trời nói:
– Thời gian không còn sớm, dẫn ta đi gặp Đằng Quang đi, nói không chừng còn có thể ăn cơm tối.
– Không có khả năng.
Loan Quân Hạo trong cơn giận dữ, toàn bộ khuôn mặt xanh như bôi thuốc nhuộm, gào thét nói:
– Ta không tin ngươi có năng lực cùng ta đánh một trận.
Hai tay hắn đột nhiên hợp lại, vô số Hoàng Sa bay múa, đầy rẫy toàn bộ không gian.
Hai tay nắm chặt, hai long quyển từ từ sinh ra, như là Giao Long bị bắt không ngừng giãy dụa, uy thế càng ngày càng mạnh.
Thân ảnh Lý Vân Tiêu lóe lên, trong nháy mắt bay ngược ra trăm trượng, tay trái cầm Lãnh Kiếm Băng Sương, tay phải ở trước người bấm niệm thần chú, một kiếm ý không gian hiện lên ở bên người, giống như Kết Giới.
Hoàng Sa cuồn cuộn nổi lên khắp bầu trời, không ngừng đánh thẳng tới, nhưng không lay động được hắn mảy may.
Loan Quân Hạo lạnh giọng nói:
– Tiểu bối, mặc dù ngươi thiên tư trác tuyệt, cũng vô pháp nhìn lén bầu trời này cao bao nhiêu.
Lý Vân Tiêu đặt ngang thân kiếm, cả người ở trong kiếm ý Kết Giới, cười nhạo nói:
– Vậy xin hỏi đại nhân, ngươi đã nhìn thấy bầu trời cao bao nhiêu?
Loan Quân Hạo lạnh lùng nói:
– Chí ít cao hơn ngươi.
Hai tay hắn kéo mạnh về phía trước, hai Cầu Long cuồng vũ liên tục, kình khí hóa thành từng đạo trảm kích bắn ra.
– Thử xem tuyệt kỹ mà lão phu vừa lĩnh ngộ, Song Long Tê Phong Trảm.
Hắn lệ quát một tiếng, song chưởng vải ra.
Thiên địa kích động, hai Cầu Long rít gào, đánh vào trên kiếm ý Kết Giới của Lý Vân Tiêu.
– Thật mạnh…
Lý Vân Tiêu biến sắc, Lãnh Kiếm Băng Sương trầm xuống, phía trên không ngừng đãng xuất ra minh thanh, Kết Giới không ngừng thu nhỏ lại.
Ầm ầm…
Cầu Long không ngừng trảm xuống, bên người dâng lên vô số Hoàng Sa, bay múa đầy trời.
Phanh…
Rốt cục Kết Giới vỡ vụn, hai Cầu Long chui vào trong đại địa, Thiên Băng Địa Liệt.
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy hải lực đánh thẳng vào thân thể của mình, thoáng cái bị văng ra ngoài, lóe lên liền biến mất.
– Hừ, còn dùng Ảo thuật sao, chiêu số giống nhau đối với bản tọa là vô dụng.
Loan Quân Hạo hét lớn một tiếng, hai tay tạo thành chữ thập, xé rách bầu trời ở trước người.
Xuy…
Thiên không giống như màn sân khấu bị hắn kéo ra hai nửa, tất cả cảnh tượng biến hóa, ngoài trăm trượng, thân ảnh của Lý Vân Tiêu nổi lên, ánh mắt lộ ra kinh hãi.
Một lực lượng cực mạnh từ bốn phương tám hướng ép tới, trong nháy mắt chế trụ hắn, làm hắn không cách nào nhúc nhích
Thân ảnh Loan Quân Hạo lóe lên, lấn người mà tới, một quyền đánh xuống.
– Bầu trời mà Bổn Tọa có khả năng nhìn thấy, đủ để ngươi ngưỡng mộ.
Phanh…
Quyền kình kia mạnh mẽ đánh vào trong cơ thể Lý Vân Tiêu, ngụm lớn máu tươi phun ra, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, từ trên không trung rơi xuống.
Loan Quân Hạo nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu rơi xuống, trong mắt lóe lên sát cơ, vẻ mặt phức tạp cùng giằng co.
Tiểu tử này tiến bộ quá nhanh, hơn nữa còn có Thánh Khí trong người, nếu mặc cho hắn trưởng thành, sợ là không cần một hai năm, bản thân liền thật không phải địch thủ của hắn.
– Đằng Quang đại nhân muốn bắt người này, hơn phân nửa là muốn Thánh Khí trên người hắn.
Loan Quân Hạo rơi vào trầm tư, trong mắt vẻ âm trầm bất định.
– Nếu ta giết hắn, đoạt Thánh Khí đào tẩu, không biết có thể ly khai Thái Hư huyễn điện này không.
Suy nghĩ một lúc, tựa hồ không nắm chắc chút nào, hắn không khỏi âm thầm thở dài một tiếng.
– Cũng được, trước mang hắn đi gặp Đằng Quang, nhìn xem kỳ biến. Ta tạm thời không có lực lượng đối nghịch Đằng Quang, mà Thái Hư Huyễn Đạo này đối với ta mà nói có lợi ích cực lớn.
Tư định một lúc, thân ảnh hắn lóe lên, trực tiếp xuất hiện ở bên người Lý Vân Tiêu, châm chọc nói:
– Tiện nhân, hiện tại thoải mái chưa?
Lý Vân Tiêu mặt xám như tro tàn, khóe miệng đều là tiên huyết, im miệng không nói, chỉ là dùng ánh mắt oán độc theo dõi hắn.
Một quyền kia trực tiếp đánh nát rất nhiều kinh mạch, trên da khắp nơi là máu, dị thường chật vật, hầu như không còn sức đánh một trận.
– Tiện nhân, theo Bổn Tọa đi thôi.
Loan Quân Hạo trảo tới, Không Gian Chi Lực gông cùm xiềng xiếc xuống, liền áp chế Lý Vân Tiêu, mặc cho hắn giãy giụa như thế nào cũng giãy không ra.
Sau đó độn quang bay lên, trong sát na liền tiêu thất ở trong không gian.
Tất cả khôi phục yên lặng, một lát sau đột nhiên hiện ra vài đạo hắc sắc Lôi Quang, đùng đùng chớp động, không gian xoay chuyển, thân ảnh của Khâu Mục Kiệt hiển lộ ra.
Hắn nhíu mày, tràn đầy nghi hoặc nhìn hàng lang, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh, lần thứ hai mở ra hai cánh, tiêu thất ở tại chỗ.
Sau một khắc, Loan Quân Hạo đến trước mặt Tiểu Tháp ở trung ương, bay thẳng xuống.
Tiểu Tháp khéo léo, hoàng kim khỏa thân, như là Thập Nhị Trọng lâu, cực kỳ tuyệt mỹ.
Loan Quân Hạo rơi xuống, Lý Vân Tiêu bị hắn dùng Nguyên lực gông cùm áp chế, trực tiếp kéo ở sau người, lần thứ hai thổ huyết.
Hắn khinh miệt nhìn lướt qua, liền xoay người hướng Kim Tháp bái hạ, nói:
– Đằng Quang đại nhân, đã mang người này đến.