Đồng tử của La Thanh Vân hơi co lại, một bước đạp tiến lên, lạnh lùng nói:
– Lý Vân Tiêu, ta cũng không bồi ngươi. Nhớ kỹ ước định, ta ngươi sinh tử đánh một trận.
Tay phải hắn một trảo, nắm trường thương trong tay, mạnh mẽ bay về phía chân trời.
Một đạo Long uy hạo đãng, xông thẳng Cửu Tiêu.
Tầng mây ở dưới khí tức Chân Long đều tránh lui, ánh sáng cấm chế không ngừng hoảng động.
Cả người La Thanh Vân hóa thành một đạo thanh quang, liền xông lên trời, trực tiếp tiêu thất ở trước mắt mọi người.
Trên người chín tên Quỷ Tu la cũng dâng lên Yêu Khí ngập trời, kim quang chớp động, hóa thành từng đạo kim cầu bao vây bản thân, sau đó thoáng cái liền phá không tiêu thất.
– Oa, đều đi, Tử Xú Tịch, ngươi làm sao rác rưởi như vậy?
Khuôn mặt Ác linh châm chọc quái tiếu, khinh miệt nói:
– Ha ha, tuy rằng đều là Cửu Tinh đỉnh phong Vũ Đế, nhưng thời điểm mấu chốt chênh lệch liền đi ra.
Tử Xú Tịch đỏ mặt lên, hừ lạnh nói:
– Chỉ là lão phu không muốn liều mạng mà thôi, nếu ta đánh ra con bài chưa lật, đừng nói bỏ chạy, coi như là phá hỏng cấm chế này, cũng không nói chơi.
– Nga? Vậy ngươi đánh ra con bài chưa lật đi, đánh a, cho mọi người xem xem.
Ác linh trừng tròng mắt lên, khinh bỉ không chút nào che giấu.
Tử Xú Tịch ngẩng đầu lên, hừ lạnh nói:
– Con bài chưa lật đều là tuyệt kỹ sinh tử một đường mới có thể vận dụng, sao có thể tùy tiện đánh ra cho thô nhân thưởng thức.
– Thô nhân? Ngươi nói ai thô nhân?
Ác linh vẻ mặt dữ tợn, trực tiếp cầm lấy búa bổ tới, cả giận nói:
– Dám mắng ta, bản Đại Gia chém chết ngươi.
Hai người rất nhanh đánh thành một đoàn, bốn phía đều là thanh âm “Bang bang phanh “.
Tân Thần một trận không nói gì, nói:
– Cùng người như thế ở chung một chỗ lâu, cảm giác chỉ số thông minh của mình bị kéo xuống. Lý Vân Tiêu, ngươi suy nghĩ biện pháp, cũng không thể chờ ở đây a.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Biện pháp thì rất nhiều, nhưng mà muốn mọi người đồng thời đi qua, cũng chỉ có hắn.
– Ra đi, Diệp Phàm.
Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng.
Nơi mi tâm bắn ra một đạo quang mang, ở cách đó không xa ngưng tụ thành hình, chậm rãi hóa thành một con thuyền kim sắc.
Trên thuyền ánh vàng lấp lóe, tôn nhau sinh huy, tràn đầy phú quý.
Trên mũi thuyền không gian ba đãng, một đạo nhân ảnh từ từ xuất hiện, mặt mỉm cười nói:
– Lên thuyền đi, chư vị.
– Cái này, đây là…
Ngoại trừ Tân Thần cùng ác linh ra, người còn lại chưa từng thấy qua Diệp Phàm cùng Cửu Đỉnh chi chu, đều sợ ngây người.
Đột nhiên Tử Xú Tịch đại chấn, thất thanh kêu lên:
– Cửu Đỉnh chi chu, đây là Cửu Đỉnh chi chu.
Ninh Khả Vân cùng Hàn Quân Đình cũng đại chấn.
Hàn Quân Đình vẫn nghĩ lầm Thánh Khí của Lý Vân Tiêu chính là Cửu Đỉnh chi chu, cho nên khi thuyền này ra nàng cũng đã đoán được.
Dù vậy, trong khoảnh khắc cũng không khỏi thất thần, kinh ngạc nhìn vật trong truyền thuyết kia.
Ninh Khả Vân cũng kinh hãi nói:
– Lý Vân Tiêu, đây thật là Cửu Đỉnh chi chu sao?
Diệp Phàm mỉm cười nói:
– Không giả được.
Phi Nghê cả kinh nói:
– Tương truyền Cửu Đỉnh chi chu có khả năng xuyên toa thời không, dẫn người Hoành Độ Bỉ Ngạn, nếu có thuyền này, chúng ta có thể trực tiếp ly khai Thái Hư huyễn cảnh hay không?
Trên mặt Diệp Phàm ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nói:
– Theo lý là có thể, nhưng tu vi của ta không đủ, vô pháp phát huy toàn bộ lực lượng. Nhưng mà mang theo mọi người xuyên qua Cấm Chế không gian là không có vấn đề.
– Thật, thật là Cửu Đỉnh chi chu…
Tử Xú Tịch cùng Ninh Khả Vân triệt để dại ra, trong đầu trống rỗng, có chút không phản ứng kịp.
Bắc Thần Nam ánh mắt chớp động nói:
– Á Thánh khí sao?
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nhìn hắn một cái khen:
– Hảo nhãn lực, Cửu Đỉnh chi chu đích xác không phải Thánh Khí hoàn chỉnh, nhưng đã là thuật luyện cường đại nhất mười vạn năm qua.
Bắc Thần Nam gật đầu nói:
– Có thể làm đến phân thượng này, đã rất giỏi.
– Á Thánh khí…
Tử Xú Tịch run lên, ánh mắt liếc qua, đánh giá Bắc Thần Nam, trong mắt lộ ra kinh hãi.
Ninh Khả Vân nuốt mấy ngụm nước bọt, mới nói ra được:
– Lý Vân Tiêu, tại sao chí bảo này sẽ ở trong tay ngươi?
Lý Vân Tiêu nói:
– Nói rất dài dòng, sau này có cơ hội sẽ chậm chậm nói, lên trước thuyền đi.
Phi Nghê cười cười, quanh thân dâng lên hỏa diễm, phượng ảnh lóe lên, liền đạp lên thuyền, cười đùa nói:
– Có thể leo lên Cửu Đỉnh chi chu, thật là cao hứng.
Mọi người từng cái đi tới, chỉ còn lại có Tử Xú Tịch ở tại chỗ, sắc mặt tràn đầy phức tạp.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Tử Xú Tịch đại nhân, nhìn sắc mặt ngươi âm trầm bất định, trong đầu suy nghĩ cái gì a?
Tử Xú Tịch cười khổ nói:
– Vân Tiêu công tử minh giám, lão hủ thật sự là rất giật mình. Vì thánh vật này, Thánh Vực hao tốn bao nhiêu nhân lực vật lực tài lực, nhưng chung quy không thể được, không nghĩ lại rơi vào trong tay công tử.
Lý Vân Tiêu nói:
– Thánh vật tự có Thiên Mệnh, há có thể cưỡng cầu?
Cả người Hàn Quân Đình run lên, đồng tử co rút lại, xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Những lời này Yêu Lê cũng từng nói với nàng, trước đó căn bản lơ đểnh, hiện tại thật giống như cảm nhận được cái gì, rơi vào trầm tư.
Tử Xú Tịch cười khổ nói:
– Này mặc dù không sai, nhưng thế nhân rất khó nghĩ như vậy. Vật ấy nếu không hiện ra còn tốt, nhưng hôm nay Vân Tiêu công tử đem vật ấy rêu rao ra, sợ là sẽ gặp phải đại họa.
– Nga?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu trào phúng nói:
– Ta có thể lấy ra vật ấy để mọi người Hoành Độ Bỉ Ngạn, kỳ tâm sáng tỏ có thể thấy được. Vật ấy ta chỉ hiện ra ở trước mặt hai loại người, một là người nhà, hai là người chết.
Hắn ung dung nói:
– Tử Xú Tịch đại nhân, ngươi là người nhà Lý Vân Tiêu ta, hay là người chết?
Trên trán Tử Xú Tịch tràn đầy mồ hôi hột, khổ sở nói:
– Ta thật hy vọng bản thân không có thấy vật ấy, trí nhớ ta luôn luôn kém cỏi, để ta quên nó có được hay không?
Lý Vân Tiêu nói:
– Cũng được, mở rộng Thức Hải, để ta đem đoạn ký ức này xóa đi là được.
Sắc mặt Tử Xú Tịch thoáng cái trắng xám, tràn đầy mồ hôi lạnh nói:
– Vậy là không có thương lượng?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Thời điểm ngươi đem bí mật Thánh Vực thu chi cho ta, ngươi cho rằng chỉ là phản bội nho nhỏ, nhưng ở trong mắt ta, kỳ thực ngươi đã không đường có thể đi. Hiện tại Cửu Đỉnh chi chu xuất hiện, đó là thời điểm ngươi làm ra lựa chọn, một cùng ta kết minh, hai vĩnh viễn lưu lại nơi đây.
Tử Xú Tịch chỉ cảm thấy ngực phiền muộn, chẳng biết tại sao, trên người Lý Vân Tiêu tựa hồ có loại uy nghiêm khó có thể kháng cự, hai tay đều là mồ hôi lạnh.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đừng quên, đại nhân còn thiếu ta hai cái mạng.
Tử Xú Tịch trầm giọng nói:
– Trước kia đổ ước là vô căn cứ, để ta kết minh với ngươi ngược lại cũng không phải không thể, chỉ là ta có chỗ tốt gì đây? Lão phu là Thánh Vực cục trưởng, khởi có thể tùy ý cho ngươi bán mạng?
Ác linh ngao hào hét lớn:
– Chỗ tốt? Không giết ngươi chính là chỗ tốt, ngươi còn dám chỗ tốt khác nữa?