Đột nhiên không gian rung động, Tử bào quanh thân nam tử hơi run, lông mày hắn không khỏi nhăn lại.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt sáng như nước, như là một biển rộng.
Hưu…
Cũng không thấy hắn làm gì, Tử quang lóe lên, trong khoảnh khắc đã đứng ở đỉnh núi, ngắm nhìn Hồng Nguyệt Thành xa xa.
– Ngạch, là đại cẩu Diêu Kim Lương ở đó kêu loạn, hắn cũng tới sao?
Nam tử nhíu mày, trầm ngâm nói:
– Diêu Kim Lương cũng tới, cái này phiền toái, nàng không có nguy hiểm gì chứ?
– Ai nha, nên làm thế nào cho phải đây? Nàng bảo ta chờ ở chỗ này, nhưng bản thân một đi không trở lại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Vẻ mặt nam tử lo âu, ở trên đỉnh núi đi qua đi lại, tựa hồ rất khó quyết định.
Đột nhiên Tử bào của hắn lần thứ hai khẽ run, xa xa Âm Ba lực quá cường đại, trực tiếp đi qua mấy ngàn dặm không gian.
– Hừ, khốn kiếp.
Trong mắt nam tử lóe lên một tia hàn mang, lạnh giọng nói:
– Nếu nàng không cho ta đi, ta liền trước giết con chó chết này vui đùa một chút.
Trên mặt hắn lộ ra một tia nghiền ngẫm, lẩm bẩm:
– Sẽ không dẫn Diêu Kim Lương đến đây chứ?
– Hắc hắc, mặc kệ, lão tử đã sớm xem thằng nhãi này không vừa mắt.
Nguyên lực trên người hắn khẽ động, Tử bào ở trên không trung bay múa, bàn tay lăng không một trảo, quát:
– Cung đến.
Bầu trời trên đỉnh núi chấn động, phong vân lập tức dâng lên, hóa thành một vòng xoáy.
Trong tầng mây cuồn cuộn, mơ hồ có Lôi Quang thiểm động, sau đó sấm chớp vang rền, vòng xoáy đột nhiên hé ra.
Một thanh cự cung từ trong đó chậm rãi hạ xuống, phía trên Tử Khí quanh quẩn, vô số bảo thạch thật nhỏ khảm nhập bên trong, giống như Chu Thiên Tinh Đấu.
Ba…
Cự cung rơi vào trong tay nam tử, so với thân hình nam tử còn muốn lớn hơn vài phần.
Nam tử lấy tay sờ một cái, vô số tinh quang bay lên, Phù Văn bắt đầu khởi động, hai cổ tự lóe ra, cung tên Toái Tinh.
Trong mắt nam tử bắn ra hàn quang, khuôn mặt bình tĩnh lập tức nghiêm nghị, hai tay khoát lên Trường Cung, vung tay kéo căng.
Vô số tinh quang từ trong cung bừng lên, hóa thành Tử sắc tinh vân xoay tròn, một mũi Khai Vân tiễn chậm rãi ngưng tụ.
Thái dương trên bầu trời tựa hồ bị cung lực ảnh hưởng, trong lúc bất chợt gây ra dị thường chói mắt, trong hoảng hốt tựa hồ sinh ra hỏa diễm vô tận, lượn vòng bốn phía.
– Hả? Xảy ra chuyện gì?
Diêu Kim Lương cùng Đoan Mộc Hữu Ngọc đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn lại thiên không, đồng thời phát hiện dị dạng.
Lý Vân Tiêu vẫn luôn chăm chú nhìn tình huống bên ngoài, trong lúc bất chợt đồng tử co rút, nguyệt đồng chớp động vẻ kinh dị, giật mình nhìn Liệt Dương.
– Kim Ô tị nhật, chẳng lẽ là hắn?
Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên tinh mang, không khỏi lộ ra vẻ đại hỉ.
– Nếu thật là hắn tới, Hồng Nguyệt Thành biến số liền lớn.
Sắc mặt của Vi Thanh cũng đại biến, lạnh lùng nói:
– Không tốt, là người nọ, nhanh hủy thi thể của Ninh Khả Vi.
Trong mắt của hắn lộ ra kinh sắc, khuôn mặt âm trầm.
Từ lúc hiện thân, cho tới bây giờ, mặc dù cùng Ninh Khả Vi bỏ mình đánh một trận, cũng chưa từng xuất hiện qua dáng dấp như vậy, trong hốt hoảng hiện lên lo âu nồng nặc.
Sắc mặt Diêu Kim Lương trầm xuống, mắt nhìn Liệt Dương, dáng vẻ rất lo lắng.
Rống…
Táng Vân Thú đột nhiên táo bạo lên, điên cuồng hét lớn, từng vòng Yêu Khí từ trên người đãng xuất, ở trên không trung huy động thân thể, không gian bốn phía vặn vẹo.
Diêu Kim Lương cả kinh, nhất thời lửa giận ngút trời.
– Lẽ nào mục tiêu của hắn là…
Ầm ầm…
Thiên địa chấn động, một lực lượng cực lớn phá không mà đến, trực tiếp bao phủ một phương Thiên Địa, trên người Táng Vân thú có khắc vô số Phù Văn, lúc này hóa thành tầng tầng lá chắn không gian.
Ngoài ngàn dặm, Khai Vân tiễn từ phía chân trời bắn phá mà đến, toàn bộ không gian xoay tròn, đều hóa thành tiễn oai.
Thiên địa trường tồn, Tinh Thần Huyễn Diệt.
Ánh mắt của Đoan Mộc Thương cả kinh nói:
– Toái Tinh cung, Khai Vân tiễn, Huyền Hoa đại nhân…
Trong tay Đoan Mộc Hữu Ngọc nắm Lưu Quang Ngọc Xích, ánh mắt lộ ra vẻ kinh dị, tay phải bấm ngón tay nhẹ tính, lẩm bẩm:
– Kỳ quái, lẽ nào Thần giám của ta suy đoán ra dị số là hắn sao?
Hắn lộ ra vẻ cổ quái, tựa hồ có cái gì đó không đúng.
Vẻ mặt Diêu Kim Lương giận dữ, lạnh giọng nói:
– Huyền Hoa, chết tiệt…
Trên người hắn đồng dạng dâng lên vô số quang mang, bước ra một bước, cùng Táng Vân Thú tương hỗ, Quy Tắc Chi Lực từ bốn phương tám hướng tuôn đến.
– Đấu Chiến Thánh Quyết… thiên họa.
Sức mạnh to lớn từ trên người một người một thú tuôn ra, ngưng tụ thành hợp kích.
Từng vòng nguyên lực ba động, người ở bốn phía đều bị chấn lui, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đại địa hé ra, Lý Vân Tiêu hóa thành một đạo quang mang vọt lên.
Mũi tên oai kia, như sao chổi xẹt qua trời cao, hung hăng rơi xuống.
Không gian bốn phía Diêu Kim Lương cùng Táng Vân Thú đã hoàn toàn biến hình, Yêu Lực kinh khủng kia xỏ xuyên qua trời cao, hai cổ lực lượng rốt cục ầm cùng một chỗ.
Ầm ầm…
Thiên băng địa liệt, một mảnh hắc ám, không gian bốn phía hoàn toàn hỗn loạn, các loại lực lượng kinh khủng không ngừng đụng nhau.
– Mẹ nó, loại cảm giác này lại nữa rồi.
Thân thể Lý Vân Tiêu bị loạn lưu xé rách, một mảnh kim quang nổi lên, đau khổ chống đỡ.
Nhưng trên mặt hắn lại là một mảnh vui mừng.
– Quả nhiên là Toái Tinh lực, là Huyền Hoa.
Ùng ùng…
Bốn phía một mảnh nổ vang, chấn màng tai đau đớn, phảng phất toàn bộ vỡ vụn ra.
– Lực lượng hỗn loạn như thế, xảy ra chuyện gì?
Lý Vân Tiêu cả kinh, lộ ra thần sắc kinh hãi nói:
– Ngoại trừ Toái Tinh lực của Huyền Hoa cùng Diêu Kim Lương Đấu Chiến Thánh Quyết gây họa ra, tựa hồ còn có một cổ lực lượng…
Nguyệt đồng lóe ra yêu quang, ngưng mắt nhìn đi.
– Đây là…
Hắn thiếu chút nữa thất thanh kêu lên, chỉ thấy cảnh tượng bốn phía hoàn toàn biến hóa, hắc ám tiêu tán, toàn bộ thiên địa dĩ nhiên là một mảnh sơn thanh thủy lục, yên vụ mông mông.
– Huyễn cảnh? Làm sao đột nhiên lại gặp phải huyễn cảnh?
Lý Vân Tiêu thất kinh, hắn có thể khẳng định nơi đây là ảo cảnh, tuyệt không thể nào là Nghịch Thiên Chi Thuật biến ảo thời không.
Không chỉ có hắn, cùng thời khắc đó, tất cả mọi người đều hoảng sợ không ngớt.
Ngay cả Huyền Hoa ở xa ngoài ngàn dặm, cũng bỗng nhiên cả kinh, rõ ràng đứng ở trên đỉnh núi, đột nhiên lại biến thành vùng quê.
– Cái này… chuyện gì xảy ra?
Hắn không hiểu ra sao, cau mày nói:
– Lẽ nào mũi tên kia quá lợi hại, trực tiếp biến ảo thời không?
Tử y phiêu đãng, Huyền Hoa kéo cằm suy nghĩ tỉ mỉ, lẩm bẩm:
– Tuy rằng gần đây ta lợi hại hơn rất nhiều, nhưng còn không lợi hại đến trình độ này a?
Đột nhiên, trên bầu trời hiện ra một mảnh mông mông, mơ hồ có kim quang chớp động.
Sau đó kim sắc càng ngày càng nhiều, từ từ hướng trung ương ngưng tụ.
– Đó là…
Huyền Hoa cả kinh, bỗng nhiên thấy rõ kim quang kia ngưng tụ, hình thành hai đại tự: Thái Hư
Đoan Mộc Hữu Ngọc đang ở trên đỉnh núi, hắn ngẩng đầu lên, dừng ở trên bầu trời nói:
– Ân, nguyên lai là có chuyện như vậy, nên phù hợp Thần giám của ta a.