Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2317: Trôi qua tức thì (1)

“Ùm… ụm bò…. ò… ”

Thiết Ngưu ngửa đầu kêu dài một tiếng, lung lay cái đầu, thân ảnh liền thoáng cái biến mất.

Sau một khắc đã trực tiếp xuất hiện ở trước người Đằng Quang, dùng song giác trên đầu đâm mạnh tới

Ánh mắt Đằng Quang lộ ra vẻ kinh dị, trực tiếp giơ chân lên, giẫm mạnh xuống đỉnh đầu Thiết Ngưu kia.

“Phanh”

Toàn bộ không gian chấn động, thân hình Thiết Ngưu rung động lắc lư kịch liệt, trên đầu lõm xuống một dấu chân, nó phẫn nộ không thôi, gầm thét lên “Ùm… ụm bò…. ò… Ùm… ụm bò…. ò… ”

Dưới chân tuôn ra một mảnh ngân quang, hóa thành trận hình tản ra bốn phía đầu Thiết Ngưu, mặc cho nó giãy dụa thế nào đều tựa hồ không thể đột phá được lực lượng một cước này

Thiết Ngưu sau khi vùng vẫy một lúc trên người lập tức hiện ra vô số trận pháp, rậm rạp chằng chịt, ngay cả trên hai sừng cũng chớp động trận quang, tạo nên gợn sóng, lần nữa húc tới.

Trên mặt Đằng Quang lộ ra dị sắc, nhìn qua trận pháp đầy người kia, cả kinh nói:

Thần khôi?

Song giác Thiết Ngưu đột nhiên hóa thành xanh ngọc, phun bắn ra vô số hào quang, đều bao phủ ở bốn phía Đằng Quang, thoáng cái buộc chặc hắn lại.

Sau đó trận quang Thiết Ngưu cũng dần dần hóa thành màu xanh, toàn thân bắt đầu trở nên óng ánh thấu triệt.

Quả nhiên là thần khôi.

Đằng Quang đột nhiên trợn to hai mắt, lộ ra vẻ giật mình, còn có vẻ hưng phấn.

Toàn thân hắn bị ánh sáng màu xanh trói buộc chặt, ngay cả một cước dẫm nát trên đầu bò, ngân quang chi trận cũng bị thanh mang tách ra, toàn bộ chân bị đẩy về, toàn thân hoàn toàn bị trói buộc lại như một cái bánh chưng.

“XIU…. XIU… XÍU… UU! ”

Trên bầu trời kiếm quang bay múa, ba mươi sáu kiếm khí của Lý Vân Tiêu thế như cầu vồng, thoáng cái hóa thành kiếm đồ cực lớn, chém mạnh xuống dưới

“Hắc”

Khóe miệng Đằng Quang giương lên, trên người “Phanh” một tiếng, tản mát ra vô số ngân mang.

Nắm tay phải càng đột nhiên nắm chặt, trên mu bàn tay hiện ra một cái trận pháp bát giác hồng mang, vô số linh khí dũng mãnh tràn vào trong đó.

“Đùng” tiếng xương cốt h truyền ra, xương tay bị Tứ Sắc Đâu Suất Thiên đập vụn thoáng cái liền khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa chớp động ánh sáng trong suốt, sau đó năm ngón tay khẽ động.

“PHỐC PHỐC”

Thanh sắc quang mang trói buộc lấy toàn bộ cánh tay phải thoáng cái tan rã ra, thân hình hắn khẽ động, theo đó là ánh sáng màu xanh trói buộc toàn thân sụp đổ.

Chân phải đón lấy lực lượng Thiết Ngưu húc tới, giẫm mạnh một cái khiến cả ngườ bay lên, như ngân điệp nhẹ nhàng nhảy múa vậy.

Trên đầu Thiết Ngưu đã mất đi lực đạp, toàn bộ thân hình xông mạnh tới trước, trong miệng liên tục truyền đến tiếng gầm gừ.

“Phanh”

Song giác thanh ngọc sắc của nó húc lên người Đằng Quang, chấn khiến hư không run lên.

Thân hình Đằng Quang thoáng cái bắt đầu hoảng hốt, khóe miệng ngậm lấy nụ cười quỷ dị, liền hóa thành ánh huỳnh quang tiêu tán.

“Xuy xuy xuy xuy... ”

Vô số kiếm quang bắn xuống, trực tiếp chọc vào • nhập khắp mặt đất, toàn bộ đều chém vào hư không

Xa xa Hàn Quân Đình toàn thân chấn động, giật mình nhìn ba mươi sáu kiếm cắm trên đất, hàn lóng lánh, chiếu rọi ra một mảnh lạnh lùng, tựa hồ dựa theo trận tự nào đó xếp đặt, lộ ra trầm tư rất nặng.

“BA~”

Một giọng nói vang lên, một cánh tay vỗ vào phân lưng Thiết Ngưu, vuốt ve qua những Thanh Ngọc chi trận kia, chậc chậc khen:

Đây nhất định là kết quả của thời Thượng Cổ, hiện giờ đã không có người nào có thể luyện chế ra loại thần khôi này nữa rồi, còn có những bán thần chi trận này, cũng chỉ thấy qua trên một ít tư liệu lẻ tẻ thôi.

Thiết Ngưu giận dữ thân hình run lên, những trận pháp kia vận chuyển lại, bắn ra vô số ánh sáng màu xanh.

Đằng Quang cười nhạt một tiếng, dưới chân hư không giẫm bước, liền nhẹ nhõm tránh khỏi, năm ngón tay khép lại hóa thành lợi đao, cắt xuống chỗ cổ Thiết Ngưu.

Trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, nói:

Hôm nay ta sẽ phân giải ngươi ra, xem thử bên trong giấu bao nhiêu thần trận tuyệt thế đây.

“Xùy~~”

Tay nâng chưởng rơi, trên cổ Thiết Ngưu lập tức cắt ra một đạo ngân mang, trơ mắt ếch ra nhìn mình bị giải phẫu ra.

“Ùm… ụm bò…. ò… Ùm… ụm bò…. ò… ”

Thiết Ngưu tuy rằng cảm giác không thấy đau nhức, nhưng phẫn nộ không thôi, hai con ngươi thoáng cái hóa thành đỏ bừng, bốn vó đạp mạnh, chấn khiến Thiên Địa hoàn vũ vang lên “Rầm rầm”.

Nó đột nhiên uốn éo cổ, song giác liền đâm ra sau lưng

Đằng Quang cười cười, thân thể lần nữa phân giải thành vô số ánh huỳnh quang tiêu tán, khiến Thiết Ngưu đâm vào khoảng không

Sau một khắc xuất hiện ở một bên đầu khác, lần nữa giơ tay phải lên cao.

Ân?

Thân thể của hắn trì trệ, cũng không có chém xuống, mà cánh tay hất lên, nghiêng nghiêng chém về phía bên cạnh thân.

“Phanh”

Cổ tay chém vòa trên tường đồng vách sắt, chấn lên hàn quang, đồng tử Đằng Quang hơi co lại.

Chỉ thấy trong hư không hiện ra một đầu Kim Cương khôi lỗi, đang chặn lấy thủ đao của mình, giơ lên ngân tiên lên cao cao đánh xuống dưới.

Lại là một đầu thần khôi?

Đằng Quang triệt để ngây ngẩn cả người, nhưng lập tức lắc đầu nói:

Không đúng, đây không phải thần khôi.

Thân ảnh hắn lóe lên, liền muốn biến mất tại chỗ, nhưng bỗng nhiên biến sắc, hai đồng tử đột nhiên phóng đại, bắn ra đạo đạo hàn tinh.

Cái gì? Đả Hồn Tiên?

Đằng Quang hoảng sợ nghẹn ngào kêu lên, độn thuật củam mình lại hoàn toàn mất đi hiệu lực, hơn nữa vô số ngân mang trực tiếp nhảy vào linh đài thức hải, bắt đầu tàn sát bừa bãi khiến đầu hắn cực kỳ thống khổ.

Dám giải phẫu ngưu của bổn tọa, đi chết đi.

Linh Mục Địch nổi giận đùng đùng, tròng mắt lớn như đậu xanh kia tuôn ra hàn mang ra, lao tới trước, cơ hồ dùng ra hết toàn bộ lực lượng

Sắc mặt Lý Vân Tiêu cũng ngưng tụ, quyết ấn trên hai tay hợp lại, ba mươi sáu kiếm trên đất lập tức khí xông mây xanh, hóa thành một thanh kiếm hình cực lớn, ngưng tụ trên trời cao, phi trảm xuống phía dưới.

“Ah ah”

Đằng Quang đột nhiên rống to một tiếng, hai đấm trong nháy mắt nắm lại, toàn thân thoáng cái ngân quang sáng lạn, không thấy chân dung, dùng hai tay chống lên trên không.

“Phanh”

Nghịch Hồn Tiên trực tiếp đánh vào trên cánh tay ắn, vô số văn tự cổ quái thật nhỏ rậm rạp chằng chịt bắn ra, tràn ngập toàn bộ không gian.

Đằng Quangvà Linh Mục Địch bị từng vòng ngân quang bao trùm, trên đó vô số phù văn tối nghĩa bay lên, không ai có thể nhận ra được.

Thân hình Đằng Quang vẫn không nhúc nhích, thật giống như bị giam cầm vậy, vô số ngân quang lưu chuyển, toàn thân như kim loại trạng thái dịch vậy, dung nhan khó phân biệt.

Nhưng bốn phía không ai không phải là cường giả tuyệt đỉnh, đều nhìn ra trên mặt hắn lúc này đầy vẻ thống khổ, không khỏi cảm thấy khiếp sợ.

Sắcm ặt Kỳ Thắng Phong càng ngưng trọng, như phủ một tầng băng sương vậy.

Những phù văn dâng lên kia mặc dù là hắn cũng khó có thể phân biệt một hai, hắn dám khẳng định Hồ Lô Tiểu Kim Cương nhất định đã bị cường giả tuyệt thế phụ thể.

Kiếm hình quét ngang mà đến trên trời cao cũng lập tức chém vào trong quang cầu màu bạc, chấn lên trên thân Đằng Quang.

“Rầm rầm rầm phanh”

Toàn bộ kiếm hình không ngừng sụp đổ, chấn lên vô số Ngân Quang.