Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2304: Danh chấn thiên hạ (1)

Lý Vân Tiêu cũng bi chém thành hai nửa từ bên hông

À?

Không ít người kinh hô lên, trừng lớn mắt, phảng phất khó có thể tin.

Khương Nhược Băng cũng thét lên một tiếng bén nhọn, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người lung lay sắp đổ.

Con mẹ nó, còn tưởng rằng có trò hay để xem. Trước khi còn khoác lát... Chậc chậc..., tưởng lợi hại thế nào chứ

Aizz, người trẻ tuổi chính là như vậy. Có chút bổn sự, liền cho rằng thiên hạ không gì hơn cái này, chỉ số thông minh như vậy đi ra lăn lộn, bị giết chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi

Đáng tiếc, người trẻ tuổi kia thực lực không tệ, nếu như không lỗ mãng, đại lộ phong mang như vậy thì tương lai có lẽ cũng có thể trùng kích Võ Đế cửu tinh cũng không chừng.

Ngươi xem Võ Đế cửu tinh là rau cải trắng sao? Ta cho ngươi biết a, lúc tuổi trẻ lợi hại, trưởng thành lại chưa chắc. Lỗ Thông Tử đại nhân ngươi biết không, khi còn bé là một người đần.

Lỗ Thông Tử đại nhân ngươi cũng dám nói bậy, không muốn sống nữa sao.

Hắc, ta nói chính là tình hình thực tế. Đừng hỏi vì sao ta biết rõ, nữ khi của biểu đệ của dì ba của cậu họ của biểu bồ bà con xa của hàng xóm của ta làm thị nữ ngay ở Hóa Thần Hải đấy.

Người nọ dương dương đắc ý nói, bỗng nhiên toàn thân chấn động, cả người không hiểu như rớt vào hầm băng, giống như bị độc xà nhìn chằm chằm vào vậy, cả người thoáng cái hít thở không thông.

Hàm răng hắn run run, chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy nơi mà người Hóa Thần Hải ngồi, trước kia tựa hồ có người nhìn hắn một cái.

Lòng hắn hoảng sợ đến tột đỉnh, mình cũng có tu vị Võ Hoàng ah, là người nào chỉ cần liếc mắt một cái, đã có thể khiến mình cơ hồ như hít thở không thông chết mất chứ.

Hắn đổ mồ hôi đầy người, sợ tới mức vội vàng dùng tay bụm lấy miệng mình, cũng không dám nói lung tung thêm nữa.

Trên bàn tiệc, lão giả mặt mũi tràn đầy phú quý chi khí kia ánh mắt không chuyển, nhìn qua một lão giả dung mạo xấu xí trong mọi người Hóa Thần Hải, đột nhiên hỏi:

Vị đại sư này rất lạ mặt a?

Lão giả kia nhàn nhạt uống trà, cũng không đáp lời, tựa hồ không hề để ý đến lão giả phú quý kia.

Thật cuồng

Một hộ vệ bên người lão giả phú quý sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh nói:

Giá đỡ của các vị đại sư không khỏi quá lớn đi. Đại nhân nhà ta chính là ti trưởng Tài ti Thánh Vực, Tử Xú Tịch đại nhân, chẳng lẽ còn chưa xứng hỏi các ngươi một câu sao?

Mấy người Hóa Thần Hải đều lộ vẻ khổ sở, cúi đầu im lặng không nói.

Tên lão giả kia nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục uống trà của hắn, hơn nữa quăng ánh mắt lên bầu trời, nhìn ia Lý Vân Tiêu bị chém thành hai đoạn, trong mắt hiện lên hàn mang lăng liệt.

Tử Xú Tịch nhướng mày, ẩn ẩn có chút tức giận, đưa ánh mắt nhìn về phía La Thiên, tựa hồ rất có ít hỏi thăm và trách móc.

La Thiên trong lòng một hồi vô lực, vội hạ thấp người nói:

Tử Xú Tịch đại nhân thứ lỗi rồi, vị đại sư này sống ở Hóa Thần Hải, không thích nói chuyện với người khác.

Tử Xú Tịch nói:

Không sao.

Thuật Luyện Sư đều là một đám điên quái dị, trong lòng hắn cũng rõ ràng. Chỉ có điều lão giả vừa rồi tùy ý thoáng nhìn qua, ánh mắt lăng liệt kia khiến cho hắn cũng cảm thấy trong lòng phát lạnh, có loại sợ hãi nói không nên lời..

Hơn nữa một vị nam tử thanh y bên người lão giả kia cũng đang bình tĩnh tự nhiên uống trà, cũng cực kỳ thâm bất khả trắc, khiến hắn kiêng kị vạn phần.

Nội tâm hắn xiết chặt, Hóa Thần Hải đến cùng còn ẩn tàng bao nhiêu quái vật như vậy đây...

Đây là thế nào? Chém thành hai đoạn còn chưa chết sao?

Trên quảng trường đột nhiên truyền đến một hồi tiếng động xôn xao, trong lòng Tử Xú Tịch cũng cả kinh, vội vàng chuyển ánh mắt lên bầu trời.

Lý Vân Tiêu bị cắt thành hai đoạn, sắc mặt không đổi, khóe miệng hiện ra một tia trào phúng, hai tay bấm niệm pháp quyết, hóa thành một đạo lôi ấn, đánh thẳng đến lão giả kia.

Cái gì?

Lão giả kia hoảng hốt, trước kia hắn một đao chém đôi Lý Vân Tiêu, liền thở nhẹ một hơi, nhưng nội tâm chẳng biết sao không thể nào nhẹ nhõm nổi, hiện giờ mới đột nhiên hiểu ro

Hắn vội vàng xoay chuyển ánh đao, vắt ngang trước người ngăn lại.

Ngũ Lôi Oanh Đỉnh

Lý Vân Tiêu sắc mặt lạnh như băng, trong hai mắt hiện lên sát khí, ấn quyết trực tiếp rơi vào trên đao mang kia

“Ầm ầm”

Lôi Quyết hóa thành lôi đình, lập tức từ trên trời cao đánh xuống

Vạn đạo lôi quang nổ tung, trong thiên địa lâm vào một mảnh lôi hải điện ngục, thân thể lão giả kia liền bị lôi quang vô tận xuyên thấu qua, tiếng kêu thảm thiết cực lớn không ngớt không dứt, rung trời động đất

Đây là...

Tất cả mọi người nhìn qua thanh sắc lôi quang đầy trời, chiếu rọi khiến mặt mọi người đều kinh hãi.

Thân hóa lôi đình? Thân hóa lôi đình sao lại có uy thế như thế...

Trên mặt Nguyễn Hồng Ngọc một mảnh kinh hãi, người Khương gia còn lại cũng kinh hãi dị thường, nhìn qua lôi quang điện ảnh đầy trời, trông thấy thần thông của Khương gia đại phóng dị sắc đều nhịn không được nhiệt huyết sôi trào.

Ninh Hàng Phong đứng ở một góc, thân hình run nhè nhẹ, trong mắt chớp động ánh huỳnh quang.

Một hạt giống kỳ vọng cứ như vậy lặng yên không một tiếng động cắm rễ nảy mầm trong lòng tất cả lão nhân thành Hồng Nguyệt, trên mặt lộ vẻ tha thiết.

Lão giả trong lôi điện kia toàn thân run rẩy, có tiếng kêu thảm thiết dần dần yếu đi, cuối cùng nhất hoàn toàn không còn gì nữa

Tất cả lôi năng trên bầu trời lập tức thu lại, tinh không vạn lí, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Chợt có lôi quang mảnh khảnh ngưng tụ, hóa thành chân thân Lý Vân Tiêu, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt.

Lão giả kia lúc này toàn thân cháy đen, toàn thân đều chín lên, chết đến không thể chết hơn được nữa, trực tiếp rơi xuống khỏi bầu trời

“Phanh”

Lão giả kia trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, trực tiếp đánh sập mặt đất, tản mát ra mùi thịt nồng đậm.

” ”

Người bốn phía cũng hoảng sợ tản ra.

Đường Tâm cũng nhìn đăm đăm, cả người đều phát mộng rồi, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.

Vốn cho cho rằng đạt được chân truyền của Vương Tọa Đằng Quang, tu luyện ra Trận Thể, đủ để có ưu thế áp đạo trong lớp trẻ, đứng đầu bầy luân, lại không nghĩ tới lần đầu ra tay, đã hoàn toàn bị ngăn chặn, ngay cả cơ hội phát huy cũng không có.

Lúc ở Tống Nguyệt Dương Thành, tu vi của hắn còn trên Lý Vân Tiêu, chiến lực chân thật cũng có thể liều mạng, mà hiện giờ xem ra đã bị đối phương bỏ xa sau lưng rồi.

Lòng tự tinvà tự tôn lập tức sụp đổ, cả người thoáng cái uể oải, như bị rút hết khí lực vậy.

Mặc dù là đám người biết rõ thực lực Lý Vân Tiêu như Trần Phong và Hàn Quân Đình cũng bị một kích lôi đình vạn quân kia dọa sợ, nội tâm thật lâu khó có thể bình tĩnh

Ngươi, ngươi làm ta sợ muốn chết

Khương Nhược Băng buồn vui luân chuyển quá nhanh, cơ hồ như muốn co quắp trên mặt đất rồi.

Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, thân ảnh thoáng cái biến mất trên trời cao, thuấn di xuống, tiếp tục nắm tay của nàng, mở ra bộ pháp đi đến.