Viên Cao Hàn sợ hãi rống nói:
- Nơi này là bên trong thánh khí, lực lượng một giới do ngươi nắm trong tay, làm sao có thể không khống chế được? Trong Thiên Đãng Sơn ngươi cũng chưa chết, nghìn vạn lần chớ có chết ở chỗ này a!
...
Lý Vân Tiêu vẻ mặt khổ sáp, nói:
- Ta cũng không muốn chết a, thử một chút xem sao.
Lúc này cấm chế lực đã bị tử lôi thôn phệ không còn, nhưng trực tiếp rót đầy toàn thân của Lý Vân Tiêu, hoàn toàn không cách nào khống chế, tựa hồ muốn nổ tung.
Lý Vân Tiêu tâm niệm vừa động, toàn bộ thân thể liền xuất hiện ở trên bầu trời vạn dặm.
Hắn sáu tay vũ điệu, đại giới thần quyết thoáng chút thi triển ra, trên bầu trời một mảnh kim sắc, tất cả đều là ma ha cổ tự, chớp động liên tục.
Trong lúc bất chợt, trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, tựa hồ có điều hiểu ra, trong tay kháp ra một cổ quái ấn quyết.
Cổ tự này đang lóe lên, toàn bộ tan ra thành quang mang, chậm rãi ngưng tụ thành một cái kim sắc xích sắt, ngang trời cao, đem tứ chi thân thể hắn đều ràng buộc đứng lên.
- Ầm ầm...
Tử mang chớp động, kim sắc tỏa liên tùy theo rung động, trên không trung lúc ẩn lúc hiện.
Cả cái kim sắc tỏa liên, tất cả đều là từ trong thánh khí giới lực biến ảo ra, dùng để áp chế khí siêu việt quy tắc lực lượng.
Toàn bộ tử mang trên thân thể Lý Vân Tiêu bị khóa hơn mười vòng, ống khóa hai đoạn khác kéo dài tới vô cùng xa xa, tựa hồ không có đầu cùng.
Mỗi một lần thân thể hoảng động đều sẽ chấn ra đại lượng giới phù, lực lượng áp chế sẽ gặp tăng vài phần, tử lôi cuồng bạo tựa hồ bị ức chế xuống, chậm rãi thu vào trong cơ thể.
Lý Vân Tiêu mừng như điên không ngớt, một hồi nguy cơ từ từ hóa giải, hơn nữa đối với hắn lĩnh ngộ toàn bộ Giới Thần Bi tựa hồ có sâu không ít.
Toàn thân tử sắc ở từ từ biến mất, cùng với đến đó là một cổ toàn bộ lực lượng mới từ bên trong đan điền tuôn ra, nhằm phía tứ chi bách hài.
- Lên cấp?
Lý Vân Tiêu cả kinh, quanh thân hiện ra một mảnh thiên địa quy tắc, chậm rãi dung nhập thân thể của hắn.
- Bát tinh Vũ Đế...
Hắn không khỏi có chút kỳ quái đứng lên, lần trước tuy rằng trùng kích thất bại, nhưng rõ ràng lực lượng tăng lên, lúc này vừa bước vào bát tinh cảnh, đã mơ hồ chạm tới cánh cửa cửu tinh.
- Bất kể, coi như là nhân họa đắc phúc. Không chỉ có bước vào bát tinh Vũ Đế, còn ngưng tụ ra được giới lực tỏa liên này.
Lý Vân Tiêu ngũ chỉ một trảo, trong tay liền hiện ra kim sắc tỏa liên tới, hoảng hốt bất định, lúc ẩn lúc hiện.
Hắn tâm niệm vừa động, ống khóa liền “Ào ào” một tiếng, tiêu thất ở trên trời cao.
Viên Cao Hàn đứng ở trên đỉnh Phương Thốn Sơn, nhìn xa xa tất cả, không nói ra được khiếp sợ hoảng sợ, lẩm bẩm nói:
- Đây đều có thể không chết, tiểu tử này thực sự là thiên mệnh sở quy a!
- Ha ha...
Trên trời cao, truyền đến tiếng cười lớn của Lý Vân Tiêu, nháy mắt một cái đã biến mất.
Sau một khắc, liền trực tiếp xuất hiện ở trong mật thất.
Trong mắt hắn lóe lên một tia tinh mang, chỉ thấy trong mật thất một đạo hoàng quang chớp động, duỗi tay liền bắt tới, nhất thời một đạo tin tức truyền vào trong tai.
Con ngươi của hắn hơi co lại, liền sửa sang lại thân thể chật vật, mở rộng cửa đi.
Tiểu viện phòng khách chính bên trong, Kỳ Thắng Phong từ lâu chờ tại nơi.
- Hai vị, khôi phục không sai nha.
Ánh mắt của Kỳ Thắng Phong đảo qua Lý Vân Tiêu và Khâu Mục Kiệt, trong mắt hàm chứa tiếu ý, nói:
- Hai vị suy tính như thế nào?
Hắn ngồi ở phía trên ghế, ở dưới lực lượng tuyệt đối áp chế, hoàn toàn một bộ dáng không có sợ hãi.
Sắc mặt của Khâu Mục Kiệt cực kỳ khó coi, nhìn liếc mắt Lý Vân Tiêu, ánh mắt kia hết sức kỳ lạ, tựa hồ đang trưng cầu ý kiến của Lý Vân Tiêu.
Ánh mắt của Kỳ Thắng Phong hơi đổi, khóe miệng mỉm cười, hoàn toàn lơ đểnh.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
- Chuyện cho tới bây giờ, chúng ta còn có lựa chọn sao?
Khâu Mục Kiệt sắc mặt đại biến, lộ ra vẻ kinh sợ, tựa hồ đối với quyết định của Lý Vân Tiêu thập phần tức giận.
Kỳ Thắng Phong khinh miệt trợn mắt với hắn một cái, cười nói:
- Nói vậy ngươi cũng thử qua phương pháp phá cấm chế đi, kết quả làm sao?
Lý Vân Tiêu than thở:
- Đại nhân chính là sư phụ của Lỗ Thông Tử, bày cấm chế há là ta có thể phá đi. Băng Sát Tâm Diễm ở bên trong một khôi lỗi của ta, ta tự vấn không có bản lĩnh đó đề luyện ra, đại nhân tự mình nghiên cứu đi thôi.
Nơi mi tâm của hắn lóe lên, Hồ Lô Tiểu Kim Cương trong nháy mắt rơi vào trước mặt của Kỳ Thắng Phong.
Trong tròng mắt của Kỳ Thắng Phong hiện lên vẻ hưng phấn, đại hỉ nói:
- Chính là cỗ khôi lỗi này, bản tọa còn nhớ rõ lúc trước nhìn thấy Băng Sát Tâm Diễm, thực tại đem ta dọa sợ hãi!
Hắn kích động đi nhanh tiến lên, tỉ mỉ quan sát, đột nhiên ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, nói:
- Lý Vân Tiêu, cỗ khôi lỗi này của nó tựa hồ có chút kỳ quái...
Lý Vân Tiêu nói:
- Đương nhiên kỳ quái, bằng không làm sao có thể dung Băng Sát Tâm Diễm đây.
Hai tay hắn vẫy một cái, ống khóa đen kịt liền nổi lên, ném tới, nói:
- Đại nhân, đây là Ma Nguyên Tỏa của ngươi!
Kỳ Thắng Phong đột nhiên con ngươi hơi co lại, trong tròng mắt thoáng chút tuôn ra sát khí, lạnh lùng nhìn Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu thủy chung vẻ mặt mỉm cười, hai tay quyết ấn cùng nhau, Ma Nguyên Tỏa trên không trung “Rầm” một chút tản ra, hóa thành một tấm mạng nhện hạ xuống, trực tiếp Kỳ Thắng Phong khóa vào trong đó.
Thân thể của Khâu Mục Kiệt run lên, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, hai tay mạnh mẽ nắm chặt, hóa thành cánh tay đầy lông nhung vàng rực, thân thể cũng theo đó biến hóa.
Kỳ Thắng Phong từ đầu tới cuối cũng không có nhúc nhích một chút, tùy ý Ma Nguyên Tỏa đem chính mình trói lại, chỉ là lạnh lùng nhìn, khóe miệng nhếch lên một tia châm biếm tới, nói:
- Hai vị, ta thật không rõ, các ngươi ở đâu ra phần thắng?
Lý Vân Tiêu đồng dạng là khẽ cười rộ lên, nói:
- Rất lâu có thể có một tia cơ hội cũng đáng giá đánh một trận nha.
Kỳ Thắng Phong nói:
- Nhưng ở trong mắt ta, các ngươi ngay cả một tia cơ hội cũng không có.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Điều này lại chưa chắc. Còn nữa, còn có nhiều hơn thời gian, mặc dù một tia cơ hội cũng không có, cũng phải đánh một trận nha. Ai bảo ta người này khung xương cứng rắn, không có cách nào làm nô tài cho người khác. Lại nói tiếp còn phải tạ ơn đại nhân, cho chúng ta một điểm thời gian chuẩn bị.
Kỳ Thắng Phong than thở:
- Ta chỉ biết người giống như ngươi vậy chắc là sẽ không chịu ở dưới người khác, bằng không đúng là phụ ta đối với ngươi xem trọng.
Lý Vân Tiêu nói:
- Tạ ơn đại nhân quá khen, thụ sủng nhược kinh đấy.
Trên mặt của Kỳ Thắng Phong hiện lên sát khí, nói:
- Ngươi đã lựa chọn chết, hôm nay mặc dù liều mạng Hồn Luyện Thần Quyết không thành, ta cũng muốn đánh chết ngươi!
Lý Vân Tiêu nói:
- Kỳ thực giữa ta và đại nhân với nhau thật không có thù hận lớn như vậy, sao không hóa can qua thành ngọc bạch đây?