Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, biết rõ di chứng Hồng Thạch lại bắt đầu phát tác. Hắn vội vàng vận chuyển Thần Dịch Lực, kháp ra vài đạo bí quyết ấn đánh ra.
“BA~”
Linh Mục Địch duỗi bàn tay lớn ra, thành chộp chụp xuống, thoáng cái bắt lấy cánh tay Lý Vân Tiêu, quát lên:
- Ngươi làm cái gì?
Lý Vân Tiêu ngưng mắt, nói:
- Đại nhân lại sắp nhập ma rồi, ta giúp ngươi áp chế.
- Hừ, áp chế?
Con mắt Linh Mục Địch híp lại thành như cái khe, lạnh giọng nói:
- Dĩ nhiên là Thần Dịch Lực, ngươi là muốn giết ta đi?
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:
- Ta sẽ không giết đại nhân, cũng không giết được đại nhân. Có thể giết đại nhân, chỉ có nhập ma chi niệm thôi.
- Buồn cười, ngươi là cái thá gì, lại dám dạy ta làm ngươi thế nào?
Linh Mục Địch bạo giận lên, năm ngón tay dùng sức nắm xuống
“Phanh”
Cánh tay Lý Vân Tiêu trực tiếp bị nắm nổ bung, hóa thành vô số lôi quang tán đi.
Sau đó con mắt hắn co lại, đánh tới một quyền, trên quyền phong nở ra một đóa băng sắc tiểu hoa, càng lúc càng lớn.
Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, biết rõ sự lợi hại của Băng Sát Tâm Diễm, mặc dù là ở bên trong Giới Thần Bi cũng không dám khinh thường.
Thân ảnh hắn lóe lên, liền lập tức biến mất.
Đóa băng hoa kia thất bại, cũng không nổ bung, mà ngưng tụ lại, thu hồi vào quyền tâm của Linh Mục Địch.
Hắn hừ lạnh một tiếng, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng. Sau đó hét lớn thoáng một phát, trực tiếp đánh ra mấy quyền, “Ầm ầm” đánh nứt bầu trời.
Linh Mục Địch vậy mà xé rách thế giới chi lực, từ trong bia đánh ra một lối đi, muốn lao ra ngoài.
Lý Vân Tiêu tự nhiên sẽ không để cho hắn thực hiện được, thân thể lập tức xuất hiện ở phía trên hắn, hai tay bấm niệm pháp quyết, bàn tay lớn lăng không chụp lấy, tiếng xích sắt “Boong boong” truyền đến, sau đó một đầu cái xiềng xích màu đen hiển hiện trên hư không.
“Rầm rầm”
Bốn phía Linh Mục Địch đều là tiếng xiềng xích chậm rãi kéo động, thông đạo màu đen kia càng như xích sắt màu đen ngang trời, giăng khắp nơi, tựa hồ như chờ hắn chui đầu vô lưới.
- Buồn cười, thế giới chi lực bổn tọa cũng có thể đơn giản xé mở, cái khóa sắt này tính là thứ gì chứ.
Hắn mỉa mai một tiếng, liền nắm nắm lấy nắm đấm đánh tới.
“Rầm rầm”
Tay đấm đánh lên xích sắt, chấn khiến lắc lư, đầy trời đều là bóng dáng, “Ào ào” chảy xuống như nước.
- Cái gì? Dây sắt này...
Linh Mục Địch cảm thấy cả kinh, lập tức cảm nhận được không đúng. Giờ phút này tay chân, thân thể, cổ của hắn đều bị trói lại, xiềng xích đầy trời lúc này mới đình chỉ lắc lư.
- Đây là Ma Nguyên Tỏa.
Trong mắt Linh Mục Địch lộ vẻ kinh ngạc, vùng vẫy mạnh vài cái, vẫn là thanh âm “Ào ào” đầy trời, nhưng không cách nào giãy giụa ra được.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lộ ra dị sắt, nói:
- Ta chỉ thí nghiệm một chút thôi, xem ra khóa này không những khóa được ma nguyên, mà đối với người tâm tính bị Nghê Hồng Thạch ảnh hưởng cũng có tác dụng rất lớn.
- Đáng chết, thả bổn tọa ra.
Linh Mục Địch kinh sợ rống to không thôi, thân hình vặn vẹo, kéo khiến xiềng xích “Ào ào” vang lên trên trời cao.
Hai tay của hắn xé ra, vô số phù văn từ trên trường tỏa chấn ra, cũng nương theo vòng xoáy lực lượng hiện ra.
Lý Vân Tiêu trong lòng cả kinh, dây xích này có thể thật sự trấn áp Linh Mục Địch hay không hắn không có chút nắm chắc nào cả, nếu bị phá hỏng thì tổn thất thật sự không cách nào tính toán được.
Trong tay hắn nắm lấy Thiên Chùy, ngưng tụ ra vạn đạo lôi đình đánh thẳng xuống dưới.
“Ầm ầm”
Thanh lôi to đến một người ôm hết trực tiếp đánh lên đỉnh đầu Linh Mục Địc, toàn bộ kim loại chi thân thoáng cái hào quang vạn trượng, đại lượng lôi điện trực tiếp chảy trên xích sắt, khóa sắt đầy trời đều phủ kín lôi điện.
Linh Mục Địch cả người thoáng cái trở nên ngây dại, đôi mắt nhỏ đã bất động, lần nữa hôn mê mất.
- Thật sự là loạn trong giặc ngoài mà,
Lý Vân Tiêu trùng trùng điệp điệp thở dài một hơi, lẩm bẩm:
- Đợi những Thuật Luyện Sư kia không gánh được nữa thì liền để tất cả mọi người cùng ra vây quét Khâu Mục Kiệt, mặc dù không thể đánh chết hắn nhưng cũng có thể đánh cho hắn trọng thương.
Giờ phút này trong Thiên Võ Giới, Linh Thần chiến hạm dưới sự khống chế của La Thiên chậm rãi bay lên không.
Năng lượng bành trướng dâng lên trong chiến hạm, trực tiếp ngưng tụ ra một hình thái Cự Linh ở trên không.
Nửa người Cự Linh toàn thân màu xanh da trời, chính là do linh khí thuần túy hội tụ thành, trên người tràn đầy các loại trận pháp, rậm rạp chằng chịt, hơn nữa hai tay kháp lấy quyết ấn đơn giản, đứng yên ở đó không chút nhúc nhích.
- Chẳng qua chỉ là một chiếc Tiểu Linh Thần chiến hạm mà thôi, có thể làm gì được lão phu chứ?
Khâu Mục Kiệt cười lớn mỉa mai nói:
- Tiến trình thời đại mới, sẽ không vì đám con sâu cái kiến các ngươi mà dừng bước đâu.
Nguyên lực trên người hắn co lại, đại lượng linh khí trong Chiến Hạm Ngư bị trực tiếp hút ra, rót vào toàn thân hắn, đuôi dài sau lưng thoáng cái dựng lên cao cao, giống như đuôi bò cạp vậy, lóe ra độc quang đỏ thẫm.
Đồng thời phác đao trong tay cũng rót đầy lực lượng, sáng bóng như ngọc thạch chớp động không thôi, thỉnh thoảng hóa ra hư ảnh đại tượng.
Trên Cự Linh chiến hạm, đột nhiên hiện ra thân ảnh La Thiên, sắc mặt hắn nghiêm nghị, không sợ hãi quát:
- Thiên hành có thường, ứng theo là cát, làm loạn là hung, ngươi đã triệt để biến thành loại hung ác, mỗi người đều có thể chém chết, còn ở chỗ này vọng cái gì mà thời đại mới, quả thực buồn cười chết người rồi.
Sắc mặt Khâu Mục Kiệt trầm xuống nói:
- Buồn cười chết người? Cũng không biết ai hôm nay phải trở thành trò cười dưới đao lão phu đấy.
La Thiên nói:
- Mặc dù không địch lại ngươi, dù có bỏ mạng, cũng là bảo vệ Thuật đạo của ta, chết cũng không tiếc, không oán, không hối.
- Đã như vậy, vậy thì đi chết đi
Trong mắt Khâu Mục Kiệt lóe lên hung quang, phác đao chém mạnh tới, một vòng đao mang gào thét mà ra, phi trảm xuống dưới.
- Linh Thần Bá Lực Quyền.
La Thiên sắc mặt lạnh lùng, chắp tay trước ngực, quyết ấn chi quang bay vụt mà lên. Áo bào hắn trong trời cao bị thổi rung động “Phần phật”, tay áo tung bay, vẻ mặt kiên quyết.
Thân ảnh Cự Linh ngưng tụ ra trên không chiến hạm, trận quang trên hai cánh tay không ngừng chớp động, sau khi kéo ra tư thế liền đánh tới một quyền.
“Ầm ầm”
Dưới quyền kình, không khí bốn phía toàn bộ nổ bung, lực lượng khủng bố cuốn tới bốn phía.
Xa xa Ung Thiên Vận hét lớn:
- Tất cả mọi người cùng công kích đi.
Hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, một thanh lưỡi dao sắc bén lăng không hiển hiện, phi trảm tới
Người còn lại cũng cắn răng, nhao nhao ra tay liều chết đánh cược một lần
“Ầm ầm”
Phác đao chi quang chém lên quyền phong, trực tiếp cắt đứt vào trong.
Cánh tay Cự Linh đột nhiên bị chém vỡ ra, hóa thành hai đoạn, nhưng vẫn không tiêu tan, đánh thẳng xuống dưới.
Khâu Mục Kiệt nhìn quyền mang đánh tới kia, bàn tay lớn màu vàng lăng không chụp xuống ngăn cản lại, đuôi bò cạp cao cao dựng thẳng lên ở sau lưng điểm xuống, hóa ra một đạo quang mang hồng sắc, phảng phất xuyên thấu không gian