Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2263: Xưa đâu bằng nay (2)

Dưới kiếm quang hàn khí chớp động kia, ai cũng cảm thấy trong lòng rét run, một hồi sợ hãi.

Ung Thiên Vận kinh hãi nói:

- Chia tay ba ngày phải thay đổi cách nhìn, cổ nhân nói thật không sai. Giữa Vân Tiêu công tử và thành Hồng Nguyệt cũng không phải đại thù sinh tử gì, không bằng buông tha thành kiến, do lão phu và La Thiên huynh đứng ra điều giải, hóa giải ân oán trước kia có được không?

Trong mắt La Thiên sáng ngời, vội hỏi:

- Đúng là Hóa Thần Hải và thành Hồng Nguyệt quan hệ vô cùng tốt, Vân Tiêu công tử lại là Thuật Luyện Sư cửu giai, có thể tới Hóa Thần Hải đảm nhiệm chức trưởng lão, như vậy liền không còn xung đột gì nữa rồi.

Phó Nghi Xuân sắc mặt âm trầm xuống, nếu Lý Vân Tiêu thật sự gia nhập Hóa Thần Hải đảm nhiệm trưởng lão, vậy thì thành Hồng Nguyệt thế tất sẽ hủy bỏ lệnh truy nã, Khương Nhược Tích và Nguyễn Nguyên Võ thật sự phải chết không rồi.

Tuy rằng quan hệ của bọn hắn trước kia vẫn không tốt lắm, nhưng từ khi Tứ Cực Môn nhập vào thành Hồng Nguyệt, những di lão thành Hồng Nguyệt bọn hắn vẫn luôn gắn bó với nhau.

Giờ phút này càng có cảm giác cảm thông, hừ lạnh thoáng một tiếng liền cất cao giọng nói:

- Các vị đại sư, Lý Vân Tiêu này giết trưởng lão thành Hồng Nguyệt ta, ân oán cừu hận này làm sao hóa giải? Mong rằng các vị đại sư xem ở chuyện kết kết mình, trợ giúp ta ra tay bắt lấy kẻ này.

Ung Thiên Vận khí định thần nhàn nói:

- Thiên hạ không có địch nhân vĩnh viễn, nếu Vân Tiêu công tử nguyện ý hóa giải, mong rằng thành Hồng Nguyệt có thể cho cho một cơ hội.

Sắc mặt Phó Nghi Xuân lập tức trở nên khó coi, thái độ của Ung Thiên Vận đã rất rõ ràng, chỉ cần có đầy đủ lợi ích, cái chết của Khương Nhược Tích và Nguyễn Nguyên Võ cũng coi như là chó chết thôi.

Lý Vân Tiêu hai tay thả lỏng phía sau, lạnh nhạt nói:

- Có thể. Điều kiện tiên quyết chính là hủy bỏ hôn sự giữa Đường Tâm và Khương Nhược Băng, sau đó Tứ Cực Môn rời khỏi thành Hồng Nguyệt, ân oán giữa ta và Đường Khánh liền xóa bỏ.

Thân mình Phó Nghi Xuân chấn động, trên mặt lộ ra thần sắc khó có thể tin nhìn qua Lý Vân Tiêu, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, điều kiện của Lý Vân Tiêu vậy mà lại như thế.

Lôi Lăng trong lòng tức giận, nói:

- Làm càn, chỉ một tiểu tử hậu bối, lại dám cuồng ngôn bảo Đường lão gia tử một trong thất đại tông chủ rời đi, quả thực là một trò cười lớn.

Lý Vân Tiêu thần sắc không thay đổi, lạnh nhạt nói:

- Nếu ngươi cho rằng đó là trò cười, như vậy hôm nay ta sẽ biến ngươi thành trò cười lớn nhất.

Lôi Lăng giận dữ, lạnh giọng nói:

- Vậy hãy để cho ta kiến thức một chút xem, ngươi đến cùng có vốn liếng gì để cuồng vọng.

Hắn đưa mắt liếc ra ý cho Phó Nghi Xuân, ý bảo cùng tiến lên.

Dù sao vừa rồi Lý Vân Tiêu tùy ý một kiếm đã diệt sát hai gã Võ Đế bát tinh, khiến trong lòng của hắn cũng kiêng kị vạn phần.

Thần sắc Phó Nghi Xuân phức tạp, nhưng vẫn nhẹ khẽ gật đầu.

Hai người chậm rãi đi đến chỗ Lý Vân Tiêu, khí tức trên thân không ngừng kéo lên, rất nhanh liền đạt tới đỉnh phong.

Ung Thiên Vận tựa hồ rất không muốn thấy bọn họ chém giết, nhíu mày nói:

- Vân Tiêu công tử có thể lại cân nhắc một chút không?

Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:

- Ta đã nói rất chân thành rồi.

- Aizz

Một tiếng thở dài thật sâu vang lên, La Thiên mặt mũi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, cũng không muốn đứng ở mặt đối lập với Lý Vân Tiêu.

- Vậy thì đi chết đi.

Trong tay Lôi Lăng đột nhiên nhiều ra một đôi song Thiết Kích, xuất kỳ bất ý bổ xuống

Phó Nghi Xuân cũng trầm giọng nói:

- Đắc tội.

Hắn một chưởng đánh ra tàn ảnh đầy trời, phối hợp với Lôi Lăng đánh tới.

Hai người đều cảnh giác vạn phần, không dám có nửa điểm chủ quan.

Trước kia còn tưởng rằng Lý Vân Tiêu hoành hành thiên hạ đều là dựa vào vận khí, hiện giờ mới biết được mình đã quá sai lầm rồi.

“Xùy~~”

Lý Vân Tiêu thân hóa lôi đình, thoáng cái đã bị cặp Thiết Kích kia chém thành hai khúc.

Nhưng lôi quang lập loè, lập tức lại hợp lại, thoáng cái chế trụ hai tay Lôi Lăng, đồng thời thân thể của hắn kịch liệt phồng lên, biến thành một lôi điện bàn tử

- Cái này...

Lôi Lăng thoáng cái hoảng sợ, lôi điện chi ý vô cùng cuồng bạo kia đập vào mặt, nhưng hai tay mình lại bị Lý Vân Tiêu gắt gao chụp lấy, không cách nào giãy giụa được.

Thân thể Lý Vân Tiêu sau khi bành trướng đến cực hạn nhất định, khóe miệng cong lên một đường vòng cung, hắc cười một tiếng liền tông tới chỗ Lôi Lăng.

“Ầm ầm”

Lôi Thần chi thân cực lớn kia đâm vào trên người Lôi Lăng, lập tức liền nổ bung

Một đạo lôi tinh hoàn đột nhiên tách ra, tán đi bốn phương tám hướng đi, càng có lôi quang phóng lên trời, vọt thẳng lên chín từng mây

Phó Nghi Xuân khiếp sợ vội vàng ra tay, lại bị lôi năng xung kích đến chấn ra xa xa, chỉ cảm thấy trong cơ thể bị xung kích khiến khí huyết quay cuồng, hoảng sợ không thôi.

Toàn bộ phạm vi mấy trăm trượng đều đã bị lôi quang trùng kích, đám võ giả thành Hồng Nguyệt thực lực hơi yếu liên tục kêu thảm thiết, không ít trực tiếp bị đốt thành than cốc.

Mọi người Hóa Thần Hải cũng guyên một đám mắt lộ ra kinh hãi.

“Cách cách cách”

Lôi quang dần dần tán đi, trên bầu trời lóe lên mấy đạo điện mang, thân thể Lý Vân Tiêu dần dần hiện ra.

Chỉ có điều sắc mặt càng thêm tái nhợt, cảm giác như đã là nỏ mạnh hết đà rồi.

“PHỐC”

Lôi Lăng ở dưới bị trúng một kích chính diện, tất cả lôi năng đều vọt tới hắn, xem như hoàn toàn dùng thân thể ngạnh kháng rồi.

Sắc mặt hắn lúc này vô cùng thê thảm, toàn thân cháy đen, tóc bị đốt rụi, càng không ngừng hộc máu, trong hai tròng mắt một mảnh phẫn nộ, thân thể có chút lung lay sắp đổ.

Lý Vân Tiêu không khỏi nhíu mày lại, nếu là lúc toàn thịnh, coi như là mười tên Lôi Lăng đoán chừng cũng đã chết, giờ phút này ngay cả một tên cũng không thể giết được

Nhưng cái này cũng đủ để chấn nhiếp tất cả mọi người rồi, toàn bộ bốn phía không có một chút thanh âm.

Lôi Lăng sau khi nuốt vào mấy viên thuốc liền xin giúp đỡ nói:

- Các vị đại sư, kính xin đồng loạt ra tay tương trợ

La Thiên và Ung Thiên Vận nhìn nhau một cái, ngoại trừ khiếp sợ ra, còn có một mảnh do dự.

La Thiên đột nhiên hỏi:

- Vân Tiêu công tử, ngươi từ thành Phong Linh đến, vậy Khâu Mục Kiệt đâu rồi? Là bị ngươi giết sao?

- Bị ta giết?

Khóe miệng Lý Vân Tiêu lộ ra nụ cười cổ quái, giống như mỉa mai, lại như bất đắc dĩ, như cười khổ nói:

- La Thiên đại sư quá để mắt ta rồi.

La Thiên động dung nói:

- Vân Tiêu công tử có ý tứ là, ngay cả ngươi cũng không phải là đối thủ của Khâu Mục Kiệt kia sao?

Trạng thái Lý Vân Tiêu giờ phút này đã là nỏ mạnh hết đà cũng có thể dễ dàng thẳng được Võ Đế cửu tinh, muốn nói Khâu Mục Kiệt có thể thắng hắn, La Thiên tựa hồ có chút không tin.

- A, chia tay ba ngày phải triệt để thay đổi cách nhìn. Những lời này không chỉ thích hợp bản thiếu gia, mà cũng thích hợp với tất cả cường giả thiên tài dưới phiến thiên không này.