Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2232: Áp chế (1)

Vừa ổn định thân thể, lại hoảng sợ phát hiện mình đã rơi vào trong từng vòng xiềng xích, thân thể bị một cổ lực lượng khóa lại.

“Rầm rầm”

Xích sắt kia như trường xà quét qua trên không trung, tràn đầy thanh âm kéo động, các loại quy tắc chi lực ẩn hiện trong đó, mỗi khi động thoáng một phát, Tân Thần liền cảm thấy thân thể như bị trói buộc thêm một phần, bị trói chặt lấy, nếu không phải Thần Thể hắn cường hoành thì sợ rằng đã sớm nổ tung rồi.

Trên người hắn không ngừng lập lòe thể văn, kim quang phóng ra ngoài, dốc sức liều mạng chống lại lực lượng xiềng xích kia.

Đột nhiên trước người hắn lóe lên hào quang, bà lão trực tiếp hóa thân ra, trong tay cầm lấy chuôi loan đao cổ quái kia, mặt mũi tràn đầy sát khívà vẻ oán độc.

Tân Thần toàn thân run lên, vội vàng nói:

– Đại nhân, đạo hạ lưu tình, có ân oán gì chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện.

– Im miệng, có gì thì nói với đao của lão thân đi.

Trên mặt bà lão hiện lên vẻ dữ tợn, trong hai mắt bắn ra sát cơ, giơ loan đao lên chém xuống một cái.

Đao khí vòng qua vòng lại trên không trung, đồng thời xiềng xích liên quan cũng bị kéo động, trói chặt lấy Tân Thần, không thể động đậy một chút nào cả.

Bên ngoài xiềng xích, Bắc Quyến Cổn Nam biến sắc, giơ kiếm chém xuống.

“Loảng xoảng”

Kiếm khí chấn lên trên xiềng xích, chỉ chấn ra đạo đạo vầng sáng, lại không thể tổn thương đến nó được.

– Ha ha, con sâu cái kiến, đao liệm của lão thân chính dùng Tinh Thần Chi Thạch tạo thành, vạn kim khó làm thương tổn, ngươi cứ ngoan ngoãn ở bên ngoài đi, đợi ta giết tên miệng lưỡi không sạch sẽ này rồi liền đến phiên ngươi.

Bà lão vẻ mặt dữ tợn sắc, cười như điên.

Bắc Quyến Cổn Nam giờ phút này hồn phách bất ổn, lực lượng quá yếu, không khỏi nhướng mày, trong hai mắt xẹt qua một tia lục mang.

Hắn tay giơ lên, Thất Huyễn Lục Yểm biển ảo bất định trong lòng bàn tay, trên thân Vạn Thế Ngự Kiếm cũng lục quang mông mông, chớp động không thôi.

Giờ phút này ở trong xiềng xích, Tân Thần trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, ánh đao quỷ dị kia rơi xuống, trong lòng chợt dâng lên cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

– Ah

Hắn điên cuồng hét lên một tiếng, tất cả lực lượng trong chốc lát này đều bạo phát ra.

Từng đạo phù văn bay ra khỏi thân thể hắn, đầy trời đều là phù ảnh màu vàng, trên Khai, Sinh, Hưu, Thương, Đỗ Môn phát ra ánh sáng rực rỡ, hợp thành một đường, phóng mạnh xuống phía dưới.

“Oanh”

Trong cơ thể truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, trên môn thứ sáu bắn ra kim mang, lực lượng bành trùng thiên mà ra.

– Ah ah ah.

Cả người Tân Thần thoáng cái bành trướng, gương mặt bởi vì thống khổ cực lớn mà lộ ra cực độ vặn vẹo, nhưng lực lượng toàn thân trực tiếp bay vọt lên một cấp độ

Hai tay hắn nắm chặt lại, “Phanh” một tiếng liền phá tan xiềng xích.

Hai đấm va mạnh vào nhau trước người, lập tức một đạo trận vận màu vàng hình tròn hiển ra trên hai quyền.

– Người quái dị, đi chết đi cho bổn đại gia.

– Thiên quyền chi hùng bá thiên hạ.

Sức mạnh to lớn mênh mông từ trong hai đấm tuôn ra, phóng mạnh tới phía trước.

“Phanh”

Nắm tay màu vàng trực tiếp ngăn đao mang lại, lưỡi loan đao quỷ dị kia đặt trên kim mang, không cách nào tiến thêm được nữa.

– Cái gì?

Bà lão biến sắc, hoảng sợ nhìn qua Tân Thần toàn thân kim quang xán lạn trước mắt, một thân thể vân giống như hình xăm vậy, khiến cho người hoa hết cả mắt.

– Ah ah ah phá cho ta!

Gương mặt Tân Thần liên tục vặn vẹo, vào thời khắc sinh tử hắn đã đột phá môn thứ sáu, nhưng căn cơ chưa ổn, toàn bộ lực lượng đều hội tụ đến hai đấm, tuy rằng ép tới khiến loan đao kia run rẩy, nhưng lại thủy chung không thể chấn khai được.

Trên mặt bà lão một mảnh âm độc, trong hai mắt phun ra lửa, vừa nhấc tay phải, một đạo phù văn đen kịt đã hiển hiện trên lòng bàn tay, đang muốn ép vào thân đao...

“Phanh”

Đột nhiên bên ngoài xiềng xích truyền đến một tiếng vang thanh thúy, khóa sắt đầy trời đột nhiên đứt đoạn, chỉ thấy Bắc Quyến Cổn Nam chém một kiếm đã trực tiếp chém đứt cái khóa sắt to như chén ăn cơm kia.

Chỗ đứt gãy một mảnh u lục chi sắc, khóa sắt đang chậm rãi bị ăn mòn đi.

– À?

Bà lão triệt để ngẩn ngơ, lập tức thất thần.

– Chết đi, người quái dị

Hai con ngươi Tân Thần co rụt lại, kim quang bắn ra, quyền uy trùng thiên, “Phanh” một tiếng liền chấn khai loan đao.

Một cổ quyền mênh mông chợt cuốn tới.

Bà lão lúc này mới tỉnh ngộ lại, vỗ mạnh xuống một đạo chưởng lực ngăm đen

“Ầm ầm”

Kim quyền hắc chưởng cơ hồ cân sức ngang tài, chấn khiến hai người đều liên tiếp lui về sau.

Chỉ có điều loan đao xiềng xích vốn là một thể, đều bổn mạng huyền khí của bà lão, bị đứt gãy không chỉ khiến uy lực giảm mạnh mà càng khiến tâm thần nàng tổn thương nữa.

– Dám cắt huyền khí của ta, lão thân giết cả nhà ngươi.

Bà lão ôm lấy chỗ đứt gãy, lục ban còn đang không ngừng kéo dài lấy, nàng dưới sự giận dữ liền giơ tay chém xuống, chém vỡ toàn bộ phần sắp bị ăn mòn.

Về sau lửa giận ngút trời, loan đao hất lên chém tới Bắc Quyến Cổn Nam.

Tân Thần thoáng ổn định lại trạng thái, hai chân lăng không đạp một cái, cả người liền bắn đi như tên nỏ.

Bà lão biến sắc, xiềng xích múa lên “Rầm rầm”, thân ảnh không ngừng lui về phía sau, đồng thời đánh với hai người, thêm vào huyền khí bị tổn hại, khiến cho nàng trực tiếp rơi xuống hạ phong.

Ác Linh ở cách đó không xa bị bảy tên Võ Đế cao giai vây công, đánh đến mình đầy thương tích, oa oa kêu to, tiếng mắng không ngừng.

Lý Vân Tiêu thì lại phục dụng không ít thiên tài địa bảo, ngồi xếp bằng nghỉ ngơi trên hư không, rốt cục cũng không tĩnh tâm nổi, mở hai mắt ra, mắng một tiếng “Phế vật”, “Ngu xuẩn”

Sau đó hắn đánh một đạo quyết ấn vào trong Giới Thần Bi, lập tức một cổ khí tức hung bạo truyền ra.

“Rống”

Một tiếng rống to kinh thiên động địa truyền ra, sau đó một mảnh lôi quang tràn ra, hội tụ trên đỉnh đầu bảy người, hóa thành một đầu hung thú kim quang xán lạn.

Toàn thân nó chớp động lên lôi điện màu vàng, hai mắt quan sát xuống, hung tàn nhìn chằm chằm vào bảy người kia.

Toàn thân bảy người đều run lên, một cổ cảm giác xấu xông lên đầu. Khí tức của đầu hung thú này còn trên cả bảy người bọn hắn.

Thái Thúc Cảnh Dung cũng kinh hãi không thôi, nhìn Giới Thần Bi lẳng lặng lơ lửng trên trời cao, hào quang trong đôi mắt càng ngày càng nóng bỏng, tựa hồ nghĩ tới điều gìd dó, trong cổ họng một hồi khốc khốc, phát ra thanh âm “Xì xào”.

– Ha ha, giúp đỡ đã đến, nhanh tới cứu ta

Ác Linh thoáng cái đã nhìn ra hung thú, chính là Huyền Lôi Kinh Vân Hống đã hoàn toàn hấp thu Lôi Thú, tuy rằng bộ dáng biến hóa không lớn, nhưng khí thế trên người lại hoàn toàn hơn hẳn lúc xưa.

Lôi điện chi quang lập lòe kia càng giống như từng đạo kiếm quang màu vàng, chiếu xạ khắp bầu trời

Bảy người trong lúc cả kinh, liền chỉ cảm thấy một cổ uy áp vô biên cuồn cuộn mà đến, Huyền Lôi Kinh Vân Hống quát một tiếng, trực tiếp nhổ ra một đạo tia chớp kim sắc, phá vỡ hư không

“Oanh”

– Ah

Một người trong đó không kịp tránh né, trực tiếp bị lôi điện đánh trúng, có tiếng kêu thảm thiết vọt thẳng vào mây xanh, khiến đáy lòng mọi người một hồi phát lạnh.