Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2221: Nhân quả yết đế! (2)

– Ha ha ha, con thần ngưu này thuộc về ta!

Chỉ thấy một gã võ giả trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh thân Tuần Thiên Đấu Ngưu, hai tay nắm lấy sừng trâu, cứ như vậy sống sờ sờ dắt đi.

Con đấu ngưu kia ở dưới nhân quả ấn bị oanh thất điên bát đảo, áo giáp thân thể cũng vùi lấp xuống phía dưới, đã không còn uy phong nữa.

Nhưng vẫn là nổi giận giằng co, móng trước mạnh mẽ đá một cái, “Phanh” một tiếng không khí vỡ ra, trực tiếp đánh vào trên người tên võ giả kia, đưa hắn đá văng ra mấy trượng.

Tuần Thiên Đấu Ngưu một kích đắc thủ, trong mắt toát ra hung mang, tuy rằng thân thể có chút biến hình, nhưng khí thế hung ác ngập trời một điểm chưa giảm, hơn nữa trên cổ la hoàn mặc dù xuất hiện vứt nứt, lại vẫn như cũ đang lóe lên quang mang, hơn nữa có khí uẩn tản ra.

Tên võ giả kia cả kinh, không dám tiến lên nữa.

Tuần Thiên Đấu Ngưu hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, liền xoay người hướng xuống dưới, nhắm phía Linh Mục Địch chạy đi.

Linh Mục Địch tựa hồ triệt để lâm vào hôn mê, thân thể Hồ Lô Tiểu Kim Cương biến hình lơ lửng trên không trung, vẫn không nhúc nhích.

– Hừm, nếu bị ta nhìn trúng, đừng mơ tưởng đi!

Trên mặt của tên võ giả kia hiện lên một tia ngoan lệ, lại kiêng kỵ thần ngưu lợi hại, trong mắt lộ ra một đạo thần sắc kiên quyết, cả nhân ảnh bay nhanh xông tới.

Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một đạo hoàng phù, vài đạo quyết ấn đánh vào trong đó, hét lớn một tiếng lại hướng phía Tuần Thiên Đấu Ngưu vỗ tới

Một đạo hoàng quang bay xuống, “Ba” một tiếng ký hiệu đã dán ở trên lưng đẩu ngưu.

Con đấu ngưu kia đột nheine giận dữ, đang muốn phát uy, lại mạnh mẽ cả người run lên, từ trong hoàng phù tuôn ra vô số Ma Ha Cổ Văn, thoáng chút đem nó triệt để ràng buộc

Tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi, phù lật này chính là trước trấn tà trên bia hoàng phù.

Tên võ giả này cũng không rõ lắm hiệu quả, chỉ là đem nó tùy ý kích phát, nghĩ không ra sẽ nổi lên kỳ hiệu, con đấu ngưu kia ở dưới hoàng phù thiếp thân, trở nên thành thật hơn, trong mắt hung quang dần dần yếu ớt, giống như là muốn ngủ đi vậy.

– Ha ha, là của ta chính là củ ta, ai cũng không đoạt đi được.

Hắn cười lớn lấy ra một con ngự thú túi tới, đem thiết ngưu thu vào, hì hì cười nói:

– Chư vị đại nhân, tại hạ còn có việc trong người, đi trước một bước!

– Hừm, lưu lại…

Một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên, Phương Sử trường thương đưa ngang một cái, liền một đạo thương mang hàn khí bức người đâm tới.

– Yêu yêu, nguyên lai Bắc Minh Huyền Cung đại nhân. Chỗ này vật vô chủ, ai lấy được là của người đó, người có duyên chiếm cứ.

Tên võ giả kia cười châm chọc một tiếng, thân ảnh rất nhỏ lóe lên, liền thành thạo tránh thoát băng thương, đồng thời chớp động một cái đã xuất hiện ở trước mặt Phương Sử, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.



Phương Sử trong lòng cả kinh, một cảm giác xấu dâng lên. Chỉ thấy tên võ giả kia một chưởng vỗ tới, chưởng lực ở trong con ngươi của chính mình càng phóng càng lớn.

Hắn muốn né tránh, lại phát hiện một cổ lực lượng vô hình đem chính mình ràng buộc gắt gao, thân thể một chút đều không thể nhúc nhích.

– Cái gì?

Trong lòng hắn hoảng hốt, hoàn toàn là một cổ uy áp chi lực cực mạnh, ở trên cảnh giới của mình tồn tại:

– Ngươi...

– Phốc…

Trong ngực của Phương Sử trúng một chưởng, nhất thời nội phủ nghiền nát, phun ra một búng máu tươi rơi xuống.

Người nọ một chút cười khẽ, ánh mắt hướng phía trên người mọi người đảo qua, cuối cùng rơi vào trên thân Linh Mục Địch, cười lạnh nói:

– Con trâu này ta thu, cỗ khôi lỗi để cấp chư vị rồi, tái kiến.

Tiếng cười to vang lên, hắn lập tức hóa thành một đạo lưu quang bay đi.

Sắc mặt của Lý Vân Tiêu biến đổi, không nói hai lời liền hướng phía Linh Mục Địch phóng đi, Tuần Thiên Đấu Ngưu hắn rất muốn, nhưng Linh Mục Địch này không chỉ có là muốn, hơn nữa còn là nhất định phải được.

Bắc Minh Nguyên Hải tức giận, đuổi cũng không phải, không đuổi cũng không phải, vừa nhìn động tác của Lý Vân Tiêu, cũng theo lao xuống đến, trực tiếp nguyên công vận chuyển, một chiêu ngô đạo hữu nhai đã chụp đến

– Ngươi điên rồi? Người nọ giết thủ hạ của ngươi, ngươi không đi truy trái lại tới dây dưa ta?!

Lý Vân Tiêu giận dữ, Thân Hóa Lôi Đình, đồng thời kiếm khí thi triển ra, dị tượng nghiền nát phong thiên tỏa địa, thoáng cái đã chui đi ra ngoài.

Gương mặt của Bắc Minh Nguyên Hải âm trầm không gì sánh được, quát lên:

– Cút ngay cho lão phu!

Trong cơ thể hắn nguyên lực trong nháy mắt nổ lên, từng đạo hàn âm khí ở bên ngoài cơ thể biến hóa thành trận gió, từng vòng đẩy ra, toàn bộ khí thế trực tiếp đề thăng tới trước nay chưa có đỉnh phong, sau đó một mảnh dị tượng ở sau người hiện lên, chính là thức thứ hai và thứ ba của thiên ngoại, Phiên Nhược Kinh Hồng.

– Cổ lực lượng này...

Tất cả mọi người đều là kinh hãi, trên mặt hiện ra sắc mặt giận dữ tới. Lúc này mọi người ai nấy bị thương trong người, mà hắn lại càng trở nên dũng mãnh.

Sắc mặt của Đoan Mộc Thương ngược lại càng bình tĩnh, chỉ là nhàn nhạt nhìn tất cả, đồng thời chậm rãi điều tức thương thế.

Sắc mặt của Lý Vân Tiêu biến đổi, lạnh giọng nói:

– Lão thất phu, ngươi đã muốn chết, bản thiếu cũng liền trước tiên tiễn ngươi về Tây thiên!

Hắn cũng là thật sự nổi giận, hai tay bấm tay niệm thần chú dưới, một mảnh ánh vàng, ba đầu sáu tay hóa ra, đồng thời một đạo hư ảnh ở sau người hiện lên, chậm rãi đứng thẳng lên, xông thẳng trời mây.

Chân Ma Pháp Tướng cũng là thoáng chút bày biện ra trạng thái ba đầu sáu tay, một đạo ma hoàn ở bốn phía hư ảnh hiện lên, bên trong ma khí cuồn cuộn, ma diễm ngập trời

– A? Ngươi...

Ở cách đó không xa Bắc Quyến Cổn Nam cả người đại chấn, lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ, thần thức bị thương cũng tựa hồ thoáng cái bị kích thích thanh tỉnh, mở to hai mắt khó có thể tin tưởng nhìn Chân Ma Pháp Tướng của Lý Vân Tiêu

Đoan Mộc Thương cũng là che miệng kêu sợ hãi, lần đầu tiên lộ ra thần sắc kinh hãi, đồng dạng là không thể tin trước mắt nhìn thấy được.

Lý Vân Tiêu ngưng thanh nói:

– Không nên giật mình, đây là đại ca ngươi lưu lại ma chi thần thông!

Chân Ma Pháp Tướng chính là Thiên Thu Ngự Đao chi chủ sau khi rời đi, hắn mới học tập được.

Thần sắc trên mặt Bắc Quyến Cổn Nam lúc này mới chậm rãi tan ra, nhưng vẫn như cũ kinh hãi không nhỏ, tự lẩm bẩm:

– Thế nhưng... Thế nhưng...

Thanh âm của hắn dần dần nhỏ không thể nghe thấy, bởi vì trên bầu trời hai người khí thế của ngập trời, sinh ra linh áp uy lực, đem không khí bài trừ tiếng ầm ĩ, khiến màng tai kẻ khác vỡ tan.

Sắc mặt của mỗi người rất khó coi, căm tức nhìn hai người bọn họ, nội tâm trực tiếp một vạn đầu cây cỏ nê mã bôn quá.

Nhìn trước khi tới tranh đấu, hai súc sinh này cùng với yết phù thâu bò súc sinh kia như nhau, đều là xuất công không ra lực, chờ cuối cùng mò vớt chỗ tốt.