Đoan Mộc Thương đứng yên bên trong liên hoa, phía sau hiện ra một đạo hư ảnh, đúng là thiên thủ thiên nhãn
Linh Mục Địch sắc mặt đại biến:
– Đây là...
Hắn cả người chấn động, quát lên:
– Giết bọn họ!
Trong tay Nghịch Hồn Tiên múa lên, một đạo ngân quang phi động.
Thanh ngưu kia loạng choạng đầu lớn, uồm uồm nhấc chân đạp bốn vó, nhoáng lên một cái, thân thể to lớn như vậy đã xuất hiện ở trước người Đoan Mộc Thương.
Trên trán hai sừng như sắt tháp đứng vững, trực tiếp đứng thẳng đi tới.
Không trung lưỡng đạo sóng gợn ở trên đỉnh tháp đẩy ra, không gian trực tiếp bị thanh ngưu cự lực ép xuống, nhằm phía thiên thủ thiên nhãn hư huyễn chi ảnh.
Tất cả mọi người còn không có phản ứng kịp, Lý Vân Tiêu một chút thuấn di, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt thanh ngưu, hét lớn một tiếng hướng phía cặp sừng kia chộp tới
– Ùng ùng…
Dưới hai lòng bafnt ay, không gian đều bị bóp nát, hai cánh tay một chút trở nên ánh vàng, mạnh mẽ nắm sừng trâu, đem đỉnh đầu chi thế cản lại
– Cái gì?
Mọi người đều là hoảng sợ, trong mắt một mảnh kinh hãi, trên hai sừng của thanh ngưu nảy bắn ra lực lượng kinh khủng, đừng nói thân thể chống lại, coi như là dùng hết huyền khí chi lực cũng chưa chắc có thể ngăn được.
– Còn không mau xuất thủ?
Lý Vân Tiêu tức giận quát một tiếng, trên người gân xanh lộ, nói:
– Bên trong phiến vực giới này, nó có thể tùy tâm sở dục thuấn di!
Trên người Tuần Thiên Đấu Ngưu có vạn cân lực, ép tới kim sắc cánh tay của bắt đầu rạn vỡ ra, huyết dịch vàng rực chảy ra, cả người cũng không ngừng lui về phía sau.
Đoan Mộc Thương ở trong thi thuật cũng hơi mở hai tròng mắt, xẹt qua một tia thần sắc kinh ngạc.
Những người còn lại mới phản ứng được, cái này ai cũng không dám giấu dốt, mấy đạo thân ảnh chớp động một chút đã xuất hiện ở trên bầu trời đẩu ngưu.
Lý Vân Tiêu lúc này mới hai tay vừa thu lại, thân thể từng tấc hóa lôi.
Lực lượng hai sừng của thanh ngưu kia bỗng nhiên oanh tới, trong nháy mắt đưa hắn lôi điện chi thân chấn phấn thân toái cốt, vô số lôi quang hướng bốn phía phụt ra.
Sau đó lần thứ hai tụ tập ở trên khoảng không, hóa ra thân ảnh của Lý Vân Tiêu, chỉ bất quá sắc mặt trở nên trắng bệch, hai cái cánh tay cũng là tiên huyết nhễ nhại.
Lúc này, Bắc Minh Nguyên Hải mười ngón bắn liên tục, hiện ra ngọc bích sắc chỉ khôi, một cổ âm khí mờ mịt ở đầu ngón tay toát ra, đột nhiên điểm xuống.
– Huyền Âm Thất Chỉ!
– Bang bang bang…
Mỗi một ngón tay đánh vào trên lưng thanh ngưu, mỗi một lần đều điểm ra một đạo ám sắc băng ban, đồng thời để động tác của thanh ngưu bị kiềm hãm, toàn bộ trên người đều bao trùm một tầng miếng băng mỏng, hầu như đông tụ lại ở đó.
Sau đó hai tay hợp lại, vô biên hàn khí từ trong cơ thể tuôn ra, hóa thành từng đạo gió xoáy kích bắn ra.
Toàn bộ bầu trời biến sắc, bay xuống nhiều đóa tuyết trắng, một mảnh ngân trang làm khỏa, đặc biệt xinh đẹp.
– Vạn Thụ Hàn Hoa — Thiên Xích Tuyết!
Hai tay ngưng chưởng, mạnh mẽ lăng không chụp đến.
Mục đích của Bắc Minh Nguyên Hải rất rõ ràng, cũng không phải là muốn đả thương địch nhân, mà là trên mức độ lớn nhất kéo dài, song chưởng oanh xuống, bầu trời rung động.
Tuần Thiên Đấu Ngưu trong nháy mắt bị ngưng kết, toàn bộ thân thể không ngừng kết băng, trong khoảnh khắc hóa thành một tòa băng sơn, trực tiếp xuyên thủng tinh vân
Nhưng người còn lại đều há to mồm tới, kinh hãi nhìn dị cảnh trước mắt này, đối với Bắc Minh Nguyên Hải đều sinh ra một tia kiêng kỵ tới.
Bắc Minh Nguyên Hải hô khẩu khí, nói:
– Lão phu dùng vạn năm hàn băng trấn áp nó, không biết có thể duy trì bao lâu.
Thái Thúc Tà Đình nói:
– Như vậy phải làm không việc gì, lão hủ lại thêm vài đạo phong ấn.
Hắn hai ngón tay khép lại, đột nhiên xuất hiện một đạo hoàng phù, phù ấn màu vàng ở trong đó không ngừng hiển hóa ra, vung lên, hóa thành hàng ngàn hàng vạn, đều dán ở trên băng sơn, rậm rạp.
Nhất thời một cổ phong ấn chi lực hiện ra, trên băng sơn phóng xuất ngũ quang thập sắc, xuyên thấu qua lớp băng còn có thể thấy Tuần Thiên Đấu Ngưu đông lạnh ở trong đó, vô pháp nhúc nhích.
– Hừm, ấu trĩ…
Thanh âm châm chọc của Linh Mục Địch truyền đến, chỉ thấy được bóng người lóe lên, hắn liền trực tiếp dẫm nát trên băng sơn, trên trán hồng thạch quang mang chớp động liên tục, đầy người xanh biếc độc đều bị đẩy vào bàn tay trái, trở nên mặc lục không gì sánh được.
Cánh tay kịch độc kia trực tiếp bấm tay niệm thần chú, một đạo kim quang hình tròn sáng lên.
Bắc Quyến Cổn Nam cả người chấn động, bỗng nhiên hét lớn:
– Mọi người chạy mau!
Hắn trước tiên thoáng chút liền bay lên, mấy người lóe lên liền trốn chạy đến sát biên kết giới.
Những người còn lại còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy Linh Mục Địch khóe miệng hiện ra một tia lạnh lẽo, từng chữ nói:
– Cửu Thiên Đô Lục Đại La Hoàn!
– Ầm ầm
Theo thanh âm hạ xuống, dưới chân băng sơn chợt rung mạnh, ngàn vạn phù lật trong nháy mắt bay lên, thoáng chút chấn về bốn phương tám hướng.
Sơn thể cũng từng tấc nứt ra, một tiếng nộ hống kinh thiên từ băng sơn chi để truyền đến.
Từng lớp băng, chỉ thấy trên cổ đấu ngưu chẳng biết lúc nào xuất hiện một cái cái vòng hình tròn, thay đổi đến đỏ bừng không gì sánh được, tản mát ra lực lượng kinh khủng hướng ra bốn phía kích động.
– Ùng ùng…
Toàn bộ băng sơn trong nháy mắt nổ nát, biển lực như sóng biển dâng trào mà đến, sơn thế trong nháy mắt tan rã thành nước, ngưng tụ thành một cơn sóng gió động trời.
– Uồm uồm
Trên sóng lớn, Tuần Thiên Đấu Ngưu bốn vó nhấc lên, trên người thanh quang đại thịnh, không ngừng có ký hiệu bay lượn.
Một đạo vòng tròn xích hồng sắc lên đỉnh đầu phía trên lượn vòng, tản mát ra lực lượng kinh khủng, hướng ra bốn mặt áp đến.
Linh Mục Địch đưa tay chộp một cái, hạng quyển nhất thời rơi vào trong tay, sau đó hướng bên dưới ném đến, nhất thời hóa thành to lớn mấy mẫu, lăng không đè ép xuống tới
Đồng thời Tuần Thiên Đấu Ngưu lần thứ hai giẫm lên ra vực giới, trên người này bay múa ký hiệu một chút ngưng kết, hóa thành một kiện cẩm tú hoàng kim giáp uy phong lẫm lẫm, rơi ở trên người.
Dưới chân bốn vó bước ra đám mây, nhất thời ánh vàng, giống như thiên thần.
– Ầm ầm!
Mọi người ở dưới hạng quyển đè một cái đều cảm thấy khí huyết phún trương, thân thể hầu như muốn bạo vong
Có vài tên võ giả vốn đã trọng thương trực tiếp đập phun ra máu, tại chỗ bỏ mình.
– Lên trên đỉnh.
Mục Chinh hai mắt trợn từng, phẫn nộ quát một tiếng, hai tay bấm tay niệm thần chú, một đạo khôi lỗi to lớn ở trước người đứng lên, hai tay một mảnh trong suốt thấu triệt, dường như hột xoàn mạnh mẽ hướng phía hạng quyển chống đỡ đến.
– Ầm ầm…
Con khôi lỗi kia mặc dù không giống khai sơn thiên đinh khôi ngô kinh người, nhưng vẫn là hung hãn không gì sánh được, hai bàn tay kết ấn, một đạo thanh quang hiện lên ở lòng bàn tay, gắt gao chống đỡ hạng quyển.
– Răng rắc…
Một đạo tiếng nổ nứt thanh thúy vang lên sau đó hai cánh tay trong suốt kia trong nháy mắt bạo liệt