Đỗ Vũ Thành nói:
– Giờ này khắc này, chư vị còn muốn lưu thủ sao? Tại hạ không muốn lại tranh vào vũng nước đục này nữa, có ai nguyện rời đi với ta không?
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ do dự, phần lớn đứng nguyên tại chỗ, tựa hồ không muốn đi.
Thiên tân vạn khổ chờ tới bây giờ, ngay cả chủ nhân Tinh Cung cũng xuất hiện, thu hoạch lần này có lẽ còn hơn tưởng tượng rất nhiều.
Tất Hạo Đãng khẽ cười nói:
– Cho dù chúng ta muốn đi, kết giới bao phủ phạm vi ngàn dặm này phá được sao? Sợ rằng cách phá cầm, còn phải tìm trong nững tế đàn này mới được.
Đỗ Vũ Thành mặt âm trầm, nói:
– Mọi người cùng nhau liên thủ, chưa hẳn không thể phá, hai người này thực lực phi phàm, có trời mới biết có còn nguy hiểm gì khác không, chẳng lẽ chư vị có lòng tin bản thân có thể cười đến cuối cùng sao?
Tất Hạo Đãng liếc mọi người, cười nói:
– Ít nhất thế cục trước mắt còn khống chế được, ta xem ngươi cũngu rất trấn định, sợ rằng còn chưa lấy ra át chủ bài a?
Đỗ Vũ Thành biến sắc, cũng bình tĩnh lại, hai tay thả lỏng phía sau, khẽ nói:
– Đã như vậy, ta liền một bên nhìn xem, chư vị có thể có bao nhiêu bổn sự, có thể đạt được bao nhiêu chỗ tốt trong Lưỡng Giới Sơn này.
Bắc Minh Nguyên Hải lạnh nhạt nói:
– Chuyện là do người làm nha, Thương đại nhân trước kia từng nói: đã đến nơi này, vậy thì yên ổn mà ở thôi.
Mọi người một bên trêu chọc, ánh mắt lại thủy chung không rời khỏi vòng chiến của hai người Hồ Lô Tiểu Kim Cương.
Nghịch Hồn Tiên kia sau khi đánh ra một kích, khí thế trên người Bắc Quyến Cổn Nam yếu đi rất nhiều, thân thể thối rữa không thành bộ dáng, người cũng trở nên ngã trái ngã phải, tựa hồ đã bị thương đến linh hồn
Mà sắc mặt Hồ Lô Tiểu Kim Cương cũng vô cùng âm trầm, bị Thất Huyễn Lục Yểm đánh trúng, trên người hiện ra từng khối lục ban, hơn nữa phạm vi ăn mòn đang không ngừng mở rộng.
Toàn thân nó tuy rằng do tài liệu tuyệt phẩm cửu giai chế thành, nhưng vẫn không ngăn được độc tính của Thất Huyễn Lục Yểm.
– Dám đả thương ta, tan thành mây khói dưới roi của bổn tọa đi.
Trong mắt Hồ Lô Tiểu Kim Cương tuôn ra sát khí, lực lượng Hồng Thạch trên trán chớp động, lần nữa giơ lên Nghịch Hồn Tiên, vô số phù văn cổ quái điên tuôn ra, đánh xuống phía dưới.
“BA~”
Ngân tiên rơi xuống một nửa, liền ngừng lại, chỉ thấy một bàn tay lớn đen kịt chụp lấy nó.
Phù văn màu bạc bay khắp đầy trời, bàn tay to kia lại không chút sứt mẻ, vững như Thái Sơn.
Mà Hồ Lô Tiểu Kim Cương giờ phút này cũng bị từng vòng hoa văn bao lấy, cẩn thận nhìn lại, đúng là bị một bóng dáng màu đen cực lớn dùng cánh tay ôm lấy cổ.
Mà trên người bóng dáng kia cũng bắn ra vô số đường vân màu đen, như băng dán một mức trói lấy Hồ Lô Tiểu Kim Cương lên người mình, cơ hồ dung làm một thể
– Cái gì?
Đồng tử tất cả mọi người đều co lại, giật mình nhìn lại bên người.
Chỉ thấy Mục Chinh hai tay bấm niệm pháp quyết, trên mặt hiện ra cười lạnh, bóng đen cực lớn kia chính là do hắn thả ra:
– Lý Vân Tiêu, ta đã trói chặt hắn rồi, kế tiếp liền xem ngươi đấy.
Lý Vân Tiêu cũng lắp bắp kinh hãi, nhìn qua bóng đen cực lớn kia, hoàn toàn không nhìn ra chân dung, chỉ là ở sau lưng bóng đen hiện ra một cái trận pháp cổ quái.
– Xem ra những kẻ xông vào các ngươi cũng không thể chờ đợi được muốn chết rồi sao?
Hồ Lô Tiểu Kim Cương lạnh như băng nói, tuy rằng bị trói buộc không thể nhúc nhích, lại không có chút bối rối.
Thân thể của hắn bỗng nhiên thoáng cái biến hình, từ trong thân thể toát ra hơn mười đạo lưỡi dao sắc bén phủ kín toàn thân, thân thể lại mạnh mẽ xoay chuyển.
“Xuy xuy”
Vô số trảm kích bay vụt ra, lập tức cắt đứt trói buộc, thoáng cái độn ra mấy trượng, lần nữa khôi phục thân hình bình thường.
Đồng tử Mục Chinh hơi co lại, cả kinh nói:
– Ký Ức Nguyên Kim? Có ý tứ, nhưng hắc ám thế thân của lão phu Bất Tử Bất Diệt, thử lại chiêu này của ta, xem ngươi có trốn được nữa không!
Quyết ấn trong tay hắn phi tốc biến hóa, hắc ám khôi lỗi cất bước tới trước, mở cánh tay ra nhào tới.
Trận pháp sau lưng thoáng cái phát sáng lên, toàn bộ khôi lỗi tựa hồ trực tiếp dung nhập hư không, cùng phiến đêm tối này hợp thành một thể.
– Cắt, Bất Tử Bất Diệt, thật buồn cười.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương mỉa mai một tiếng, bốn phía Hồng Thạch chỗ mi tâm hiện ra một vòng hỏa hoa băng sắc, dần dần đốt lên.
– Không tốt, là Băng Sát Tâm Diễm, mau lui lại!
Lý Vân Tiêu kinh hãi, vội vàng nhắc nhở.
Mục Chinh trong lòng khẽ giật mình, tuy rằng hắn cũng không biết cái gì là Băng Sát Tâm Diễm, nhưng cảnh cáo của Lý Vân Tiêu vẫn khiến hắn trở nên cảnh giác.
Quyết ấn chợt thu lại, hắc ám khôi lỗi kia lập tức dừng người, muốn thối lui về phía sau.
– Hừ, ngươi cũng nhận ra Băng Sát Tâm Diễm, quả nhiên đến có chuẩn bị, bất quá chút tài mọn, có chút huỳnh quang cũng dám cùng Nhật Nguyệt tranh huy, làm trò cười cho người trong nghề ”
Hồ Lô Tiểu Kim Cương cười lạnh một tiếng, hỏa diễm nơi mi tâm chợt lóe lên rồi biến mất, sau một khắc đã hiện ra trong lòng bàn tay hắn, bị hắn chụp xuống dưới
“Ầm ầm”
Một đóa Băng Diễm cực lớn ngưng tụ thành ở trên hư không, xinh đẹp và ngắn ngủi như hoa quỳnh vậy.
Toàn bộ hắc sắc thân ảnh lập tức ngưng kết, như Thời Gian Tĩnh Chỉ, bóng đen đồng thời khi hỏa diễm biến mất cũng bỗng chốc bị thôn phệ hơn phân nửa, không ngừng tan rã ra.
– A?
Trên mặt Mục Chinh lộ ra vẻ hoảng sợ, vạn phần khó có thể tin:
– Đây... Đây là hỏa diễm gì?
– Quả nhiên là Băng Sát Tâm Diễm, tại sao có thể như vậy?
Trong mắt Đoan Mộc Thương cũng biến hóa, một loại dự cảm bất hảo bay lên.
Chỉ có Nghê Hồng song thạch hợp nhất, mới có thể sinh ra Băng Sát Tâm Diễm.
Nhưng nàng không biết Hồ Lô Tiểu Kim Cương kèm theo loại ma diễm chi lực này, chỉ có điều dưới tác dụng của Hồng Thạch nên lại được tăng cường thhêm một bước thôi.
Trận pháp trên lưng khôi lỗi màu đen thoáng cái sụp đổ, triệt để hóa thành một mảnh hư vô, tiêu tán trong ban đêm.
– Cái này... PHỐC...
Mục Chinh lửa giận công tâm, phun ra một ngụm lão huyết.
Không chỉ có tức điên, hơn nữa khôi lỗi màu đen kia cùng hắn tâm thần tương giao, vừa tổn hại cũng khiến tâm hắn cũng tổn thương.
– Ngu xuẩn, trước hết giết ngươi, sau đó lại đi thu thập bọn kia.
Thân ảnh Hồ Lô Tiểu Kim Cương lóe lên, liền xuất hiện ở trên không Mục Chinh, giơ ngân tiên lên đánh xuống.
Vô số phù văn màu bạc bay múa mà xuống, một đạo ngân quang xuyên thẳng qua trong đó.
Roi còn chưa rơi vào trên thân, Mục Chinh liền ôm đầu kêu to lên, thống khổ không thôi.
– Lão phu liều mạng với ngươi, biến thành áo giáp.
Quanh thân hắn thoáng cái bay lên vô số hào quang, thân thể lập tức cao lớn lên, bị một cỗ thiết giáp khôi lỗi chừng mười trượng bao khắp toàn thân, trên người lộ ra vô số phù văn tuôn ra, xông mạnh tới trước.
“BA~”
Thiết khải hai tay thoáng cái bắt lấy ngân tiên kia, phù văn trên người sáng lên, vô số lực lượng khủng bố tuôn ra.
– Cái gì? Hắn lại muốn tự bạo?