Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2193: Tam sắc thần sơn (2)

– Ha ha, Vân thiếu đa tạ, sau này còn gặp lại.

Phỉ Hoằng cười to đắc ý không thôi, chụp một trảo lên trên, lập tức dáng tươi cười liền cứng lại.

Tòa đại đỉnh kia không chỉ không suy chuyển, hơn nữa một cổ sức lực lớn trực tiếp ép lên tay hắn, như bị người mãnh liệt giật thoáng một phát, thân thể không tự chủ được bắn xuống dưới.

“Phanh”

Cả người hắn trực tiếp đâm vào trên đại đỉnh, “Loảng xoảng” một tiếng, đại đỉnh màu vàng bị đụng nổ bung, nứt vỡ ra.

Không trung đột nhiên hội tụ ra tam sắc quang mang, tử, thanh, lam.

Trong tam quang, một tòa núi nhỏ linh quang đại phóng.

Toà núi nhỏ kia vừa hay là ba ngọn núi, phân biệt là ba loại nhan sắc, tản mát ra thổ hệ chi lực cường đại.

Lý Vân Tiêu cách đó ngoài trăm mét cũng cảm nhận được không gian đè ép đập vào mặt, một hồi không khỏe.

Phỉ Hoằng sau khi đụng nát đại đỉnh đã đầu rơi máu chảy, hiện giờ vừa vặn ở dưới núi nhỏ, khoảng cách chỉ mấy mét, càng phun ra ra miệng lớn máu tươi, trực tiếp bị đánh bay ra, kéo ra trên mặt đất một vệt máu dài.

– Đây là vật gì? Không ngờ bá đạo như thế?

Lý Vân Tiêu kinh hãi không thôi, nhìn qua ngọn núi ba màu kia, trong mắt bắn ra vẻ hưng phấn

Ngọn sơn phong này tuyệt không chỉ là thổ hệ nguyên tố biến dị đơn giản, mà là một kiện huyền khí bị người luyện chế qua, hoàn toàn do ba loại thổ hệ nguyên tố biến dị chế thành.

Ngọn núi kia linh tính mười phần, sau khi ra khỏi đại đỉnh liền ngừng một hồi trên không trung, bốn phía liền bắt đầu vặn vẹo, chậm rãi trở nên hoảng hốt, đúng là muốn phá không mà đi

– Lưu lại cho ta.

Lý Vân Tiêu ném đi Giới Thần Bi, lập tức diễn biến ra, trở thành một tòa ngọc bia cự đại, trấn ở trên ngọn núi kia.

Trên thân bia kim quang lưu chuyển, vô số phù văn tuôn ra.

Thế giới chi lực như nguyệt hoa tản ra, đè ép không gian vặn vẹo kia về.

Ngọn núi tựa hồ cảm nhận được sự cường đại của Giới Thần Bi, một hồi rung rung, lập tức không gian bốn phía nghiền nát, toàn bộ đại điện đất rung núi chuyển, sắp sụp đổ xuống

– Muốn đi? Ngoan ngoãn đi vào cho bản thiếu gia.

Lý Vân Tiêu hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, một vòng Ma Ha cổ văn thoáng hiện trên không trung, quấn ở bốn phía ngọn núi.

Tam sắc quang mang cả ngọn núi bị thế giới chi lực xông lên, lập tức nhạt đi cơ hồ không thấy rõ nữa, sơn thể cũng từ từ dâng lên, cũng bị hút vào.

Lý Vân Tiêu cũng lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, nếu là huyền khí phổ thông thì đã lập tức bị thu vào rồi, nhưng ngọn núi này thật sự quá nặng, nặng đến mức di động một chút thôi cũng khó khăn vạn phần.

Đột nhiên trên bầu trời hóa ra một cái trảo ảnh màu đen cực lớn, chụp mạnh tới Lý Vân Tiêu.

Trong hắc trảo kia dâng lên một mảnh ngân quang, mở ra vô số lân phiến, như đao như kiếm, trảm xuống dưới.

– Hừ, muốn chết sao?

Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, hai tay tiếp tục thi triển Đại Giới Thần Quyết, thu lấy Tam Sắc Thần Sơn kia.

Nhưng sau lưng dâng lên kim quang, hóa ra ba đầu sáu tay, hai cái đầu đều trợn mắt trừng trừng, trong bốn mắt đều là sát khí lăng lệ.

– Cái gì?

Trong hư không truyền đến thanh âm kinh hãi của Phỉ Hoằng.

Trên một cánh tay có hào quang xoay chuyển, nắm kiếm hạp trong tay. Tay khác không ngừng bấm niệm pháp quyết đánh vào trong, sau đó hai ngón khẽ dẫn.

“Loong coong”

Kiếm hạp mở rộng ra, vô số ngân quang bắn ra, kiếm khí trùng thiên mà đi.

“Rầm rầm rầm phanh”

Toàn bộ bàn tay lớn màu đen lập tức bị xỏ xuyên, một đạo Kiếm Phù hóa ra trên không trung, ngưng tụ thành kiếm khí chi hải, xua tan toàn bộ hắc khí.

Trong kiếm trận, một chỗ không gian bị xoắn thành mảnh nhỏ, thân ảnh Phỉ Hoằng lộ ra, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.

– Tha mạng, Vân Tiêu đại nhân tha mạng ah, ta biết sai rồi.

Hắn không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng khí thế trên người càng ngày càng mạnh, hiển nhiên đang tụ lực muốn phá tan kiếm trận.

“Hừ”

Lý Vân Tiêu kéo lấy kiếm hạp tức giận hừ một tiếng, kiếm quyết biến đổi, lập tức kiếm thế nổi lên.

– Đừng mà.

Phỉ Hoằng hét lớn một tiếng hoảng sợ, tiềm lực suốt đời lập tức bộc phát, thoáng cái chống lại kiếm thế, muốn hóa thành độn quang thoát đi.

Nhưng trên mái vòm đại điện đột nhiên tối sầm lại, sau đó bị ánh sáng màu xanh tràn ngập.

Ba đầu Lý Vân Tiêu tràn đầy mỉa mai, một tay bắt lấy cái búa, một tay đơn kháp lôi quyết, đã sớm xúc thế xong.

“Ầm ầm”

Một búa đánh xuống.

Lôi quang rơi vào lên kiếm thế, đánh tan đế khí toàn thân Phỉ Hoằng, trực tiếp đánh vào đỉnh đầu hắn, sinh cơ đoạn tuyệt.

Lý Vân Tiêu kêu rên một tiếng, thu lại huyền khí và pháp tướng, sắc mặt cũng trắng lại.

Tam Sắc Thần Sơn rốt cục bị thu vào trong Giới Thần Bi, mặt hắn lộ vẻ vui mừng, lăng không khẽ vẫy, bắt Giới Thần Bi về.

Tinh tế cảm giác qua, này tòa Thần Sơn kia đang lơ lửng trong Giới Thần Bi, bất động, giống như yên tĩnh trở lại.

Hắn vẫn có chút không yên lòng, phân ra một đạo thần niệm hóa ảnh ra, thủ hộ ở trên Thần Sơn, để ngừa nó phá giới mà đi.

Làm xong tất cả, hắn mới lấy ra một ít đan dược ăn.

Đánh chết Phỉ Hoằng cũng không hao phí lực lượng gì, mấu chốt là bị thổ nguyên tố chi lực chấn bị thương nội phủ, tăng thêm phá vỡ kết giới và thu Thần Sơn cũng hao tổn thật lớn.

Hơi chút điều tức nguyên lực, khôi phục thất thất bát bát hắn liền hóa thành ánh sáng màu xanh bay ra Bảo Quang Điện.

Ngoài Bảo Quang Điện, hơn mười tên võ giả còn đang chờ đợi trông xem thế nào, vừa thấy Lý Vân Tiêu bình yên đi ra, liền biết rõ bảo vật không còn nữa, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi.

Lý Vân Tiêu quét qua mọi người, liền hóa thành một đạo quang mang lao tới chủ điện.

Những võ giả lập tức dũng mãnh vào trong Bảo Quang Điện, muốn xem thử có còn chút canh nào để húp không, vừa thấy được thi thể Phi Hoằng nằm trên mặt đất, chợt dâng lên một loại khoái cảm trả thù.

Lý Vân Tiêu bước vào trong chủ điện, chỉ có vài tên võ giả thưa thớt, kém xa với hàng trăm hàng ngàn người xông tới ban nãy.

Trong đại điện bày ra một trận pháp màu, đúng là dùng để truyền tống.

Lý Vân Tiêu trong lòng hơi kinh, toàn bộ Tinh Cung này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, nhất định là không cần dùng đến Truyền Tống Trận.

Chủ điện này tương liên với tế đàn ba tiểu tinh vực kia, hơn phân nửa là truyền tống đến trong không gian trọng điệp kia rồi.

Vài tên võ giả bên cạnh trận pháp vẫn còn do dự, Lý Vân Tiêu bước vào trong đó, bắt đầu đánh ra đạo đạo bí quyết ấn, mở trận pháp ra.

Đột nhiên ngoài điện bay tới mấy đạo quang mang, cũng thoáng cái rơi vào trong trận.

Tổng cộng hơn mười người, đều biến mất trong truyền tống chi quang.

Sau một khắc, trong một mảnh không gian hắc mông, hào quang lóe lên, hiện ra mấy người.

– Ân, xảy ra chuyện gì?

Lý Vân Tiêu lộ ra dị sắc, trong phiến không gian đen xì này, không thấy một người một vật, chỉ có mười bảy cánh cửa rộng mở ra trước mắt mọi người.

Hơn nữa phương thức xếp đặt của mười bảy cánh cửa này đúng là mười bảy ngôi sao trong Huyền Vũ tinh vực, tạo thành hình quy xà chi vĩ.