Khúc Hồng Nhan mời mười vị tiếng tăm lừng lẫy Vũ Đế cường giả tới trợ trận giết hắn, kết quả mười người kia lại bị hắn một chưởng đánh bay.
Tên nam tử này chính là một trong mười người kia năm xưa, Loan Quân Hạo
Năm xưa người này liền có cửu tinh đỉnh phong chi lực, tu luyện Hằng Hà Thủ Ấn cũng đã từng trải qua hùng bá thiên hạ đại thần thông, lấy Lý Vân Tiêu thực lực bây giờ muốn đoạt lại thần kiếm, hoàn toàn là người si nói mộng
Mà ở cách nơi đây ngàn dặm xa trên một chỗ bình nguyên, mặt bát cạnh gương đồng hóa thành năm trượng cao, đứng ở trước người Hàn Quân Đình.
Bình nguyên mở mang, phóng mắt nhìn lại, chỉ có nàng và Quỳ Hoa bà bà hai người.
Con ngươi của Hàn Quân Đình hơi co lại, chậm rãi nói rằng:
– Trần Chung Hi cư nhiên ở lúc này đốt xuất quan, là ta tính toán sai lầm, lúc này có chút phiền toái.
Quỳ Hoa bà bà lơ đểnh, nói:
– Có gì phiền phức? Lấy thực lực của Loan Quân Hạo, cho dù là đánh không lại cũng có thể chạy thoát đi?
Hàn Quân Đình nói:
– Lấy thân phận của Loan Quân Hạo, là tuyệt sẽ không chịu đào tẩu. Huống hồ thì là thực sự chạy rồi, chỉ cần Trần Chung Hi cắn chặt không tha, cũng chưa chắc thật có thể chạy thoát.
Nàng cảm thấy hao tổn tâm trí đứng lên.
Quỳ Hoa bà bà thất thần nói:
– Vậy phải làm sao bây giờ? Hai người đánh nhau tất nhiên là long trời lở đất, hơn nữa Vạn Bảo Lâu người đông thế mạnh, tất nhiên cuối cùng thủ thắng. Chúng ta lại không thể ra mặt hỗ trợ.
Hàn Quân Đình cười khổ nói:
– Loan Quân Hạo năm đó ở Thần Tiêu Cung bị Cổ Phi Dương một chưởng, không chỉ có hạ xuống trọng thương, hơn nữa võ đạo chi tâm gần như tan vỡ, toàn dựa vào Thần Tiêu Cung Bất Hủ Đan mới có thể chống đỡ cảnh giới không rơi, năm gần đây mới bắt đầu dần dần có xu thế ổn định. Bằng không lấy thiên tư của hắn, lại thêm hơn hai mươi năm khổ tu, Trần Chung Hi nơi nào sẽ là đối thủ. Hiện tại sao, hai người sợ là tám lạng nửa cân, trong thời gian ngắn căn bản khó có thể quyết ra thắng bại.
Quỳ Hoa bà bà cũng lo lắng, nói:
– Vậy làm sao bây giờ?
Hàn Quân Đình cười khổ nói:
– Yên lặng theo dõi kỳ biến. Nếu là hai người thực sự xuất thủ, tạo thành lưỡng bại câu thương hậu quả. Chúng ta đây không thể làm gì khác hơn là tự mình xuất thủ thủ kiếm. Chỉ cần ngụy trang đỡ, bị đừng tại chỗ xuyên qua liền đi. Mặc dù bọn họ có hoài nghi, không có chứng cứ cũng không có cách nào làm gì được chúng ta.
Ngoài ngàn dặm, Trần Chung Hi và Loan Quân Hạo giằng co, bầu không khí dị thường ngưng trọng và khẩn trương.
Đám người Hỗ Minh Nhật cũng đều là thầm giật mình không ngớt, đều lui hướng xa xa.
Bên cạnh hai người trong vòng mười dặm, không người dám lưu.
Trần Chung Hi nhìn chằm chằm Loan Quân Hạo nhìn ra ngoài một hồi, trên trán thủy chung lóe lên nghi hoặc, nói:
– Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Lão phu nhìn ngươi có chút quen mặt, nhưng thủy chung nghĩ không ra.
Loan Quân Hạo lạnh lùng nói:
– Bản tọa hơn hai mươi năm chưa ở đại lục đi lại, đã bị người quên lãng sao? Nếu là hai mươi năm trước ngươi dám như vậy chỉ vào bản tọa, hiện tại đã là một đống bầm thây rồi.
– Hai mươi năm trước…
Trần Chung Hi từ từ hồi tưởng, đột nhiên hắn cả người chấn động, trong mắt tuôn ra vẻ hoảng sợ, cả kinh nói:
– Loan Quân Hạo ngươi là Loan Quân Hạo!
– Hắc hắc, xem ra ngươi còn không có toàn bộ ngốc hết!
Loan Quân Hạo liếm môi một cái, lộ ra vẻ âm lãnh dử tợn.
Trần Chung Hi tâm thần đại chấn, người trước mắt này ở hai mươi năm trước đó là danh tiếng đại thịnh, toàn bộ Bắc Vực, thậm chí toàn bộ thiên hạ có thể nói là không người không biết.
Chỉ bất quá những năm gần đây đột nhiên mai danh ẩn tích, thật giống như triệt để bỏ mình vậy.
Xa xa mọi người nghe được tên này, không ít người cũng là đều đại chấn, ai nấy không hiểu hoảng sợ đứng lên.
Lời đồn của hắn cũng rất nhiều, có người nói thị quá mức kiêu ngạo, bị tông chủ phái nào đó len lén giết chết, cũng có người nói là trốn đi tu luyện loại thần thông nào đó.
Hiện tại cả người hoàn hảo vô khuyết đứng ở trước mặt mình, hơn nữa khí tức dâng trào không kém gì mình, căn bản không cảm ứng được đối phương sâu cạn, trái tim của Trần Chung Hi nhất thời trầm xuống.
Rõ ràng như vậy là cái sau, người này hơn hai mươi năm qua đều là trốn đi tu luyện.
Hắn năm đó danh khí đỉnh phong cũng đã là cửu tinh đỉnh phong cường giả, mà khi đó chính mình vừa bước vào cửu tinh trung giai, hoàn toàn çũng không phải một tầng thứ.
Trần Chung Hi hoàn toàn lăng loạn.
Năm xưa Cổ Phi Dương ở trên Thần Tiêu Cung một chiêu Phong Vân Do Ngã đánh bại mười vị cửu tinh Vũ Đế, khiếp sợ thiên hạ.
Nhưng mọi người cũng không biết mười vị cửu tinh Vũ Đế cường giả rốt cuộc là người phương nào, chỉ có số rất ít biết nội tình.
Loan Quân Hạo trầm giọng vừa quát:
– Nếu nhận ra thân phận của bản tọa, còn không mau chóng lui ra!
Trần Chung Hi xanh mặt, cắn răng nói:
– Các hạ cũng là nghe tiếng xa gần tuyệt đỉnh cường giả, có thể nào làm ra việc vô sỉ như vậy.
Sắc mặt của Loan Quân Hạo trầm xuống, lạnh giọng nói:
– Trần Chung Hi, ngươi cẩn thận cho ta một chút nói cái gì gọi là việc vô sỉ? Cái không gian giới tử này là của các ngươi sao? Bản tọa là từ trong hư vô hắc động lấy ra, cùng các ngươi quan hệ thế nào?
– Cái này…
Trần Chung Hi cũng sửng sốt một chút, nhất thời cảm thấy phiền phức lớn.
Đúng vậy, đồ vật cũng không phải hắn cướp, hiện tại không chỉ có thực lực chiếm hạ phong, ngay cả đạo nghĩa đều có chút trạm không được chân rồi.
– Hừm, Vạn Bảo Lâu coi như là có mặt mũi của thương hội, lẽ nào ta từ trong hư vô nhặt được, phải cho các ngươi?
Loan Quân Hạo cười lạnh một tiếng, xoay người liền giẫm chận tại chỗ rời khỏi, lóe lên một cái, đã tiêu thất trên bầu trời.
– Không được đi!
Trần Chung Hi hét lớn một tiếng, trên mặt đầy vẻ giận dữ, hôm nay nếu là đã đánh mất Thần Kiếm Tinh Diệt, toàn bộ Vạn Bảo Lâu uy vọng sẽ xuống dốc không phanh.
Mặc dù là liều mạng, cũng nhất định phải đem thần kiếm thu hồi
Hắn một chưởng ngưng nguyên, mạnh mẽ thân ảnh lóe lên, đã xuất hiện ở tiền phương mười mấy trượng, mạnh mẽ hướng trong hư không vỗ tới.
– Phanh…
Hư không trực tiếp bị đánh bạo, toàn bộ bầu trời hé mở ra.
– Muốn chết!
Thanh âm của Loan Quân Hạo vang lên, một cổ lực lượng dâng trào nhộn nhạo, chỉ thấy hư không nghiền nát bốn phía hiện ra một xích sắc hỏa châu.
Trên hạt châu chớp động vô số liệt hỏa ký hiệu, mạnh mẽ hướng phía Trần Chung Hi đánh tới.
Trần Chung Hi không dám khinh thường, lăng không một trảo, trong tay nhất thời sinh ra một tầng sáng mờ như sương như khói, đi phía trước phương ném đi.
Quầng sáng một chút tản ra, hóa thành một tấm lưới khói hơi mỏng, hướng phía trên hạt châu bao trùm tới, thoáng chút thu vào bên trong.
Sắc mặt của Loan Quân Hạo trầm xuống, một tay bấm tay niệm thần chú, nổi giận gầm lên một tiếng.
Hạt hỏa châu nhất thời “Phanh” một chút tuôn ra hỏa diễm hừng hực, toàn bộ mây khói đều bốc cháy lên, càng có một đạo lửa giao từ bên trong hạt châu lao ra, giương nanh múa vuốt đi qua khinh võng, triêu Trần Chung Hi táp tới.