– Cái gì?
Bên trong sân trực tiếp nổ tung oa, tất cả mọi người đều đứng lên, kinh hãi tột đỉnh, lại có người dám công nhiên cướp giật.
Hơn nữa ở trước mắt bao người, lại vẫn thành công.
– Hừm, hạng liều mạng.
Trong hư không truyền đến một tiếng hừ lạnh, không gian phía trước tử mang trực tiếp vặn vẹo, hóa thành một cái đại thủ trong suốt mạnh mẽ chụp xuống.
Cùng lúc đó, trong hội trường không vang lên từng đạo tiếng xé gió trầm muộn, một mảnh ngân quang gai mắt nổi lên.
Hơn mười cổ khí tức võ giả cường đại xuất hiện, mỗi người mặc ngân sắc giáp trụ, khí tràng cường đại một chút đem mọi người trấn áp, trong nháy mắt trở nên an tĩnh lại.
Trong hư không đại thủ trong suốt lăng không một trảo, toàn bộ không gian trực tiếp áp súc đứng lên, hình thành thiên chướng không bích.
– Phanh…
Tử mang trong nháy mắt bị nghẹt, bị một trảo lực ép tới biến hình sau đó bỗng nhiên nổ lên, hóa thành nghìn vạn lần tế ty hướng ra bốn phương tám hướng đi
– Không tốt lưu quang độn thuật!
Trong hư không kinh hô một tiếng, thân ảnh của Hỗ Minh Nhật nhất thời nổi lên, đầy mặt ngạc nhên.
Nhưng hắn kinh mà chưa loạn, trong tay bóp ra một đạo quyết ấn, hóa thành vẫn thải điệp liều mạng kích động đôi cánh, mạnh mẽ tế xuất.
Con thải điệp kia một chút bị đánh vào bên trong khung đỉnh, nhất thời một đạo kim quang tản ra, như là hồ điệp giương cánh, huyến lệ nhiều màu, tẫn thái cực nghiên.
Toàn bộ hội trường chấn động một cái, tứ diện nhất thời dựng thẳng lên từng đạo cao to kim sắc quang bích, chớp động kim chúc vậy sáng bóng, dường như thiết thông vậy đem toàn trường bao lại.
Kim sắc kết giới cùng nhau, Hỗ Minh Nhật nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trong mắt bắn ra một đạo lạnh lùng hwowsg khung đính nhìn lại, khuôn mặt trong nháy mắt rét lạnh xuống tới.
Khắp bầu trời tử ảnh một chút mất đi phương hướng, ở trên khung đính chạy như bay, tựa hồ đã bị vây lại.
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu đột nhiên một ngưng, hướng một chỗ góc nhìn lại, ở chỗ đó tầm thường, một gã nam tử mang theo mặt nạ bảo hộ duỗi hai ngón tay khép lại hướng trong hư không rạch một cái.
Một đạo quang mang bén nhọn ở đầu ngón tay chớp động, đem không gian chia cắt.
Ánh sáng màu vàng kia trên vách nhất thời phát sinh tiếng chói tai, như là đang cắt kim loại kim chúc, khiến kẻ khác một trận ê răng
Thân ảnh và vũ kỹ của người này, Lý Vân Tiêu vừa nhìn liền biết là Tuyền tiên sinh, nhưng bên trong sân quá mức hỗn loạn, hắn xuất thủ chỉ chốc lát ngoại trừ bên cạnh mấy người ra, lại không người phát hiện, thẳng đến tiếng chói tai nổi lên...
– Lớn mật ngươi làm cái gì?
Sắc mặt của Hỗ Minh Nhật trầm xuống, rống giận dưới, trường bào súy động, một đạo hồng mang liền chém kích đi tới.
Bầu trời hồng quang lóe lên, như là ánh nắng chiều chiếu vân, trời cao mặt trời lặn.
Nhưng đã quá muộn, Tuyền tiên sinh đã ở trên vách kim sắc quang vẽ ra một đạo dấu vết hình tròn, giơ lên quyền đầu đã đánh xuống
Trên năm ngón tay của cầm lấy ngân sắc chỉ khôi, một mảnh ngân quang nổi lên, bên trong huyễn hóa ra mấy cái thú ảnh, gào thét lớn dùng trên đầu sừng đụng vào.
– Ầm ầm
Kim sắc quang bích trực tiếp từ chỗ phá vỡ một màu đen động tới.
Cả mặt kim sắc quang bích đột nhiên lóe lên vừa hiện, hoảng hốt một chút, tựu triệt để vỡ thành một chút kim mang.
Hỗ Minh Nhật hồng mang cũng lập tức đánh xuống, trực tiếp đánh vào trên người Tuyền tiên sinh, “ầm” một tiếng nổ tung.
Thân thể của Tuyền tiên sinh trong nháy mắt bị nổ phấn thân toái cốt, nhưng không thấy tiên huyết, mà là hóa thành một chút quang mang, lóe lên rồi biến mất.
Toàn bộ hội trường bị một kích này lực xỏ xuyên qua, trực tiếp đánh ra một cái lối đi, rất nhiều võ giả bị cả kinh phi khai.
Một khối kim sắc quang bích bị hủy, vô số tạp nhạp tử mang một chút vọt tới.
Hơn mười tên ngân giáp võ giả thẳng tắp gạt ra, đều rút ra trường kiếm tới lăng không chém kích, từng đạo kiếm ảnh ở trên khung đính tung hoành, đem tảng lớn tử mang chém toái, nhưng vẫn như cũ không ít liền xông ra ngoài.
– Không tốt, người nọ trốn rồi!
Không biết ai hô to một tiếng, chỉ thấy lâu vũ ra thật có tử quang chớp động, mấy cái chớp động rơi xuống đã không thấy bóng dáng.
– Truy đồng thời truyền lệnh phong thành!
Hỗ Minh Nhật kinh sợ nảy ra, ở trước mắt bao người, Vạn Bảo Lâu tuyệt mật phòng thủ trong còn có thể đem bảo vật cướp đi, đã vô cùng nhục nhã rồi, nếu để cho hắn trốn ra khỏi Tân Duyên Thành, sẽ thực sự trở thành chê cười
Không ít võ giả cũng gia nhập truy kích đại quân, một chút toàn bộ trào ra ngoài.
– Không tốt nơi này có một truyền tống trận!
Đột nhiên một gã lão giả khô gầy kinh hô lên, ở cự ly lâu vũ cách đó không xa trong một cái góc, quả nhiên có một truyền tống trận loại nhỏ khoảng cách, hơn nữa mặt trên bày đặt cực phẩm linh thạch còn đang lóe lên tinh quang, hiển nhiên vừa khởi động không lâu sau.
Mọi người một chút xúm lại đến đây, gương mặt Hỗ Minh Nhật trong nháy mắt vặn vẹo, giận dữ hét lên:
– Tra lập tức truy tra, ngân giáp vệ sĩ theo ta đuổi!
Hắn vung tay lên, một loạt cực phẩm nguyên thạch rơi xuống, khảm vào trong trận pháp, truyền tống chi quang lần thứ hai sáng lên.
Hỗ Minh Nhật và ngân giáp vệ sĩ bay vào trong trận pháp, rất nhanh thì bị truyền tống ra ngoài.
– Chuyện xảy ra đột nhiên, Tân Duyên Thành đã khởi động phong thành, mong rằng chư vị ở trong thành đợi một đoạn thời gian, cho mọi người mang tới bất tiện, nhiều hơn tha thứ.
Sắc mặt của Kha Đồng Quang cực kỳ khó coi, cao giọng hướng phía mọi người nói.
Trong lòng của mọi người tuy có bất mãn, nhưng cũng biết lúc này nghìn vạn lần không thể cùng với Vạn Bảo Lâu tranh cãi, bằng không vô cùng có khả năng trở thành nơi trút giận.
Vì vậy ai nấy thông tình đạt lý đứng lên, đều kêu lên:
– Đây là chúng ta phải làm.
– Vạn Bảo Lâu nếu là có phải dùng tới tại hạ, cứ việc nói.
– Không có việc gì, cùng lắm thì ở Tĩnh Nhã Thánh Địa ở một năm nửa năm chờ đợi.
Kha Đồng Quang lúc này mới sắc mặt hơi chút chuyển biến tốt đẹp, nói:
– Đa tạ chư vị lý giải, phàm là người trợ giúp Vạn Bảo Lâu bắt được hung thủ, thưởng cho ba ức cực phẩm nguyên thạch cung cấp đầu mối có giá trị, căn cứ giá trị thưởng cho.
Phía dưới một chút xôn xao, đều là hai mắt tỏa ánh sáng.
Ba ức cực phẩm nguyên thạch, cũng đủ đả động bọn họ bán mạng rồi, mặc dù thực lực đối phương cao cường, nhưng chỉ cần cung cấp đầu mối là có thể có thưởng, chính mình dụng tâm tìm xem, nói không chừng thật có thể có phát hiện.
Kha Đồng Quang lại nói:
– Mời bằng hữu trước đó chụp được Liễu Khỉ Tinh Thảo và Hội Tâm Nhất Kích đến hậu trường tới đổi vật phẩm, còn lại người đều có tự tản đi, không cần rối loạn hội trường.
Cả người hắn có chút cụt hứng đứng lên, cùng với lúc trước Thần Kiếm Tinh Diệt đánh ra sáu ức giá trên trời thì hưng phấn tuyệt nhiên tương phản, tâm tình thất lạc quá lớn.
Mạc Hoa Nguyên nói:
– Vân thiếu, ta cùng ngươi một đường đi thôi.
Lý Vân Tiêu đạm nhiên cười nói:
– Không cần, liền từ biệt tại đây đi, ta lấy được đồ vật sẽ rời đi Tân Duyên Thành.