Lệ Phi Vũ động dung nói:
– Hàn Quân đại nhân, giao lưu hội vật phẩm cao cấp lần này muốn bắt đầu sao?
Hàn Quân Đình cười nói:
– Ngay vào đêm nay, trong Tử Diễm Các của Tinh Nguyệt Trai, hi vọng chư vị đều có thể đến.
Quỳ Hoa bà bà giương một tay lên, lập tức mấy đạo quang mang hồng sắc bay vụt tới mọi người. Mỗi người đều chụp tới trước, là một tấm thiệp mời thiếp vàng.
Lệ Phi Vũ cười nói:
– Lần này ta nhất định phải đi mở rộng tầm mắt, mấy năm trước đều có việc nên bỏ lỡ, không biết năm nay Tinh Nguyệt Trai thỉnh cao nhân phương nào đến?
Hàn Quân Đình cười nói:
– Chư vị ở đây không phải là cao nhân sao? Lão phu đêm nay ở Tử Diễm Các chờ chư vị đại giá.
Tần Xuyên thấy hắn muốn rời đi, vội hỏi nói:
– Chậm đã ta nghe nói mua bán tình báo của Tinh Nguyệt Trai, giá trị còn trên cả Vạn Bảo Lâu, rất muốn tiếp xúc với Hàn Quân đại nhân một chút đấy.
Hàn Quân Đình có phần có thâm ý nhìn hắn một cái, cười nói:
– Đó là ngoại nhân khen trật rồi, Tinh Nguyệt Trai rất thích làm sinh ý với Tần Xuyên công tử.
Ánh mắt hữu ý vô ý đảo qua Lý Vân Tiêu, ho khan hai tiếng giống như đúc, liền cùng Quỳ Hoa bà bà rời đi.
Trong mắt Tần Xuyên lóe lên một đạo tinh mang rồi biến mất, trầm tư thoáng một phát, nói:
– Chu Sở, chúng ta đi thôi.
Chu Sở ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, trong mắt tràn đầy hàn ý, nói:
– Tiểu tử, hôm nay coi như số ngươi gặp may, hi vọng vận khí của ngươi vĩnh viễn luôn tốt như vậy.
Nhìn hai người này hóa thành hào quang rời đi, Phi Nghê rốt cục nhịn không được “Khanh khách” cười nói:
– Cũng không biết là ai vận khí tốt, nếu là Chu Sở cứ tiếp tục như vậy thì hỏng bét rồi.
Kỳ Quỷ cũng khó được lộ ra dáng tươi cười, nói:
– Ta dự cảm hắn nhất định sẽ hỏng bét.
Lệ Phi Vũ cười khổ nói:
– Thực lực Chu Sở huynh mạnh mẽ tuyệt đối, cũng không thể coi thường, Vân Tiêu huynh nếu thật gặp phải thì nhất định cũng phải cẩn thận không thể xem thường được.
Trần Phong nói:
-Phi vũ huynh sở dĩ nói như vậy, đó là bởi vì ngươi không có trải qua trận chiến trấn Hải Mộc. Đừng nói Chu Sở, coi như là Tần Xuyên gặp phải Vân Tiêu huynh, cũng chỉ có nước bại trận.
Lệ Phi Vũ cả kinh, nói:
– Chẳng lẽ Trần Phong huynh đã thấy Tần Xuyên ra tay?
Trần Phong lắc đầu nói:
– Không có.
Lệ Phi Vũ nhướng mày, nói:
– Tần Xuyên chính là người thần bí nhất trong lớp trẻ Thánh Vựcm ngoại nhân chưa bao giờ thấy qua hắn ra tay, nhưng nhân tài kiệt xuất trong Thánh Vực đều cực kỳ tán thưởng hắn, mà ngay cả cuồng đồ cuồng vọng không bị trói buộc, ai cũng không để vào mắt như Chu Sở đối với hắn cũng tâm phục khẩu phục, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Trần Phong mỉm cười, nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:
– Ta mặc dù chưa thấy qua Tần Xuyên ra tay, nhưng đã thấy qua Vân Tiêu huynh ra tay, cho nên ta tin tưởng Tần Xuyên cũng không phải đối thủ của Vân Tiêu công tử. Nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân, hoàn toàn xứng đáng.
Lệ Phi Vũ nghe được trong nội tâm thất kinh, nhịn không được lần nữa đánh giá đến Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu ngưng giọng nói:
– Tần Xuyên kia không đơn giản, ta cũng ẩn ẩn không nhìn thấu hắn.
Phi Nghê cười nói:
– Ta trước kia cũng cảm thấy như vậy, nhưng hiện giờ phát hiện Vân Tiêu công tử càng khiến ta nhìn không thấu hơn.
Nàng cười một tiếng, nháy mắt nói:
– Hiện giờ cách hoàng hôn còn sớm, không biết Phi Nghê có thể may mắn thỉnh Vân Tiêu công tử nói chuyện riêng được không?
Lý Vân Tiêu nói:
– Miễn đi, ta ra năm tỷ thuê Tử phòng này tu luyện, một tấc quang âm một tấc vàng, không có việc gì thì xin về trước đây.
Phi Nghê thấy hắn quay người muốn đi, vội vàng nói:
– Chậm đã, Phi Nghê thật sự có chuyện quan trọng thương lượng
Lý Vân Tiêu trong nội tâm cười lạnh một tiếng, nói:
– Có việc cứ nói trước mặt mọi người là được.
Phi Nghê tức đến dậm chân, giận dữ nói:
– Đường đường thiên hạ đệ nhất nhất, mà ngay cả một mình nói chuyện với ta cũng không dám sao?
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Không phải không dám, mà là không cần thiết.
Phi Nghê lạnh lùng nói:
– Lý Vân Tiêu, nếu giờ ngươi rời đi, ta sẽ nói cho người trong thiên hạ biết, ngươi phi lễ ta.
Mấy người còn lại đều lập tức ngốc trệ, nguyên một đám đầu đầy mồ hôi, mà ngay cả Kỳ Quỷ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, phảng phất thoáng cái như không biết Phi Nghê vậy.
Thân thể Lý Vân Tiêu thoáng cái cứng lại, im lặng nói:
– Ngươi một nữ hài tử, hơn nữa lại là Long gia Thiếu chủ, thân phận không giống tầm thường, trước mặt nhiều người như vậy nói lung tung, cũng không cảm thấy xấu hổ sao?
Hai gò má Phi Nghê đã sớm phủ một tầng ửng đỏ, cắn chặc môi dưới, nói:
– Đây đều là ngươi bức ta.
Hào khí thoáng cái trở nên xấu hổ.
Trần Phong giống như cười mà không phải cười, nói:
– Ta đột nhiên nhớ tới ta còn có một chuyện rất trọng yếu phải xử lý, đi trước đây. Chư vị cáo từ, buổi tối gặp lại.
Lệ Phi Vũ nói:
– Ta cũng thế.
Kỳ quỷ cũng gật đầu nói:
– Ta cũng vừa nhớ tới...
– Đi thôi đi thôi.
Lệ Phi Vũ không đợi hắn nói chuyện đã kéo lấy hắn, mấy người lập tức hóa thành một đạo độn quang liền biến mất tại chỗ.
Hào khí xấu hổ lúc này mới mất sạch, Phi Nghê bướng bỉnh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, nói:
– Vân Tiêu công tử, hiện giờ còn muốn cự tuyệt ta sao?
Lý Vân Tiêu lắc đầu, nói:
– Đi theo ta a.
Sau một khắc, hai người liền xuất hiện ở trong Tử phòng
Lý Vân Tiêu vung tay lên bàn đá, lập tức một bàn rượu ngon món ngon xuất hiện.
Phi Nghê xoay chuyển ánh mắt, cười nói:
– Tốt một cái mượn hoa hiến Phật, những linh quả quỳnh tương này, đều là của Thần Mộc thế gia a.
Lý Vân Tiêu phối hợp ngồi trên mặt ghế đá, cầm lấy trái cây không chút khách khí ăn lấy, một chút phong độ cũng không có:
– Có chuyện gì nói thẳng đi.
Phi Nghê tiện tay cầm lấy một quả trái cây màu đỏ thắm, nhẹ nhàng để vào trong miệng nhấm nháp, sâu kín nói:
– Mục đích của ta Vân Tiêu công tử hẳn đã rõ, nếu không sao lại cự tuyệt một mình gặp ta chứ?
Lý Vân Tiêu nhìn nàng nói:
– Phượng Hoàng Chân Hỏa sao?
Thần sắc Phi Nghê thoáng cái liền nghiêm nghị, cắn cặp môi đỏ mọng:
– Đó quả nhiên là Phượng Hoàng Chân Hỏa, không thể tưởng được thế gian lại vẫn còn thần hỏa lưu lại.
Nàng cả người đều vô cùng kích động, thân thể mềm mại khẽ run lên.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ha ha, tất cả mọi người đều là người thông minh, ta cũng không quanh co với ngươi nữa. Nếu ngươi nhận biết đó là Phượng Hoàng chi hỏa, thì nên biết giá trị của nó, ngươi dựa vào gì muốn nó từ ta chứ?
Phi Nghê cắn răng nói:
– Thế gian vạn vật đều có giá, ta hiện giờ quả thật không lấy ra thứ gì ngang với thần hỏa. Nhưng nếu ta có thể được thần hỏa này, tất nhiên trở thành người thừa kế thứ nhất của Long gia không thể dao động, ta có thể hứa hẹn, tương lai nếu ta chủ chính Thiên Lĩnh Long gia, có thể vô điều kiện giúp ngươi làm ba chuyện.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Đợi đến khi ngươi chủ chính Long gia, ta mặc dù không phải vô địch thiên hạ, cũng là thế gian hiếm có địch thủ rồi, có chuyện gì cần ngươi đi làm chứ?