Ánh mắt Trần Phong Viễn quét qua, ngưng giọng nói:
– Mười đầu tu vị Võ Đế cửu tinh cứ giao cho ta đi.
Trần Phong cả kinh, nói:
– Tam thúc tổ, tình huống của ngươi bây giờ...
Trần Phong Viễn ngắt lời nói:
– Không cần nhiều lời nữa, các ngươi đều quá yếu, chống lại Võ Đế cửu tinh chỉ có một con đường chết.
Trong mắt của hắn hiện lên một tia kiên quyết.
Trần Phong trong nội tâm “Lộp bộp” thoáng một phát, trầm giọng nói:
– Những Lôi Thú này tuy rằng thực lực cường hoành, nhưng dù sao cũng là loại thú, trí tuệ chắc sẽ không cao baonhiêu. Tam thúc tổ ngươi cứ đối phó năm đầu mạnh nhất a, mười đầu còn lại giao cho chúng ta.
Phi Nghê hơi đổi sắc, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Lý Vân Tiêu lắc đầu, hiển nhiên đối với cách phân phối kia cảm thấy cực kỳ không ổn, nói:
– Phi Nghê thiếu chủ có thể ứng phó mấy đầu?
Phi Nghê khẽ giật mình, trên mặt hơi đỏ lên, nói:
– Một đầu...
Nàng hơi ngừng lại, đỏ bừng cả khuôn mặt, âm thanh như muỗi nói:
– Nếu như là hai đầu yếu nhất kia thì…, có lẽ có thể ứng phó hai đầu...
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Như vậy hai đầu yếu nhất liền giao cho ngươi, Trần Phong huynh và Ngọc Y cô nương thì sao?
Trần Phong trầm giọng nói:
– Hai người ta một mình tác chiến thì thực lực không bằng Phi Nghê thiếu chủ, nhưng liên thủ thì còn lẽ còn trên Phi Nghê thiếu chủ.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Vậy thì thật là tốt, ba đầu Võ Đế bát tinh còn lại liền giao cho hai người các ngươi rồi, có khó khăn gì không?
Trần Phong nói:
– Tự nhiên không có vấn đề, nhưng nếu phân thế này thì...
Lý Vân Tiêu cắt đứt lời hắn, hướng Trần Phong Viễn nói:
– Phong Viễn tiên sinh thì sao?
Trần Phong Viễn nói:
– Chín đầu giao cho ta đi, Vân Tiêu công tử đối phó một đầu là được.
Lý Vân Tiêu cười khổ lắc đầu, biết rõ hắn là mạnh miệng, nhân tiện nói:
– Trong mười đầu Không Thú cửu tinh này có bốn đầu là thực lực chừng cửu tinh trung giai, dùng năng lực tiên sinh muốn vây khốn bốn đầu này có lẽ có thể miễn cường làm được.
Trần Phong Viễn nhướng mày, nói:
– Chẳng lẽ ngươi muốn một người đối kháng sáu đầu khác?
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Ta thử xem ta. Trong bốn tổ người chúng ta chỉ cần có một tổ có thể chiến thắng đi ra, liền có thể đánh vỡ cục diện bế tắc.
Sắc mặt bốn người Trần Phong hoảng hốt, hoàn toàn không thể tin được.
Tuy rằng bọn hắn đã rất xem trọng Lý Vân Tiêu rồi, nhưng nếu nói hắn một người có thể đối phó sáu gã Võ Đế cửu tinh, vậy thì thật sự khó mà tưởng nổi.
Trần Phong Viễn trầm giọng quát:
– Lý Vân Tiêu, đây cũng không phải là lúc thể hiện.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta không có thể hiện, đây đã là phương án phân phối tốt nhất rồi. Sáu gã Võ Đế cửu tinh sơ giai, ta tự nghĩ có thể kéo một hồi, chờ đợi chư vị đánh vỡ cục diện bế tắc đến giúp vậy.
Toàn thân bốn người đều đại chấn, lúc này Lý Vân Tiêu tuyệt đối không thể nói gạt bọn hắn được, như vậy thực lực của hắn...
Trong hai mắt Trần Phong Viễn chớp động lên tinh quang, cắn răng nói:
– Tốt, chỉ cần ngươi có thể kiềm chế sáu Võ Đế cửu tinh thời gian uống cạn chung trà, ta tất nhiên đánh chết bốn đầu Không Thú khác tới cứu ngươi.
Lý Vân Tiêu gật đầu cười nói:
– Vậy làm phiền Phong Viễn tiên sinh. Những Không Thú này mặc dù không có thật thể, nhưng ở trong Lôi Giới này lại có lực lượng vô cùng vô tận, cơ hồ là Bất Tử Chi Thân, muốn diệt sát thật sự rất khó khăn.
– Cơ hồ Bất Tử Chi Thân?
Sắc mặt mấy người đại biến, một tia hi vọng vừa mởi nổi lên đã chợt mờ đi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Cũng không cần quá lo lắng. Đừng quên Lôi Hổ Hỏa Báo vừa rồi đã bị Phong Viễn tiên sinh kích thương, thời gian có thể duy trì phiến kết giới này rất có hạn, chỉ cần kéo dài tới khi Lôi Hổ Hỏa Báo chịu không được nữa thì có thể thắng rồi.
Trần Phong Viễn nói:
– Lý Vân Tiêu nói có lý, cứ theo phương án này hành động đi.
Ý chí chiến đấu của hắn tựa hồ thoáng cái lại trở về, sau khi nuốt vào mấy khỏa đan dược sắc mặt thoáng chuyển biến tốt đẹp, nhìn về phía Lý Vân Tiêu nói:
– Nếu hôm nay có thể còn sống rời đi, hoan nghênh ngươi tới Đao Kiếm Tông làm khách.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Về sau lại nói.
Mấy người trao đổi trong thời gian rất ngắn đã xong, đều cảnh giác vạn phần nhìn chằm chằm vào Lôi Thú mục tiêu của mình, tùy thời chuẩn bị ra tay.
Toàn bộ Lôi Giới đều khống chế trong tay Lôi Hổ Hỏa Báo, bất luận biến hóa nào cũng không thoát khỏi cảm giác của hắn, kể cả mọi người nói chuyện với nhau.
Hắn chậm rãi giương mắt lên, một giọng nói liền vang lên trên trời cao, hừ lạnh nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi quả nhiên là yêu nghiệt trời sinh, phân tích không sai chút nào, nhưng lấy năng lực của ngươi có thể ngăn chặn sáu Không Thú Võ Đế cửu tinh có Bất Tử Chi Thân sao? Quả thực là nói đùa.
– Được hay không phải đánh qua mới biết.
Lý Vân Tiêu nở nụ cười, cả người thoáng cái bay lên trời, hai tay giao trước ngươi, mười ngón bắn ra, lập tức sáu đạo quang mang bắn xuống, cực kỳ tinh chuẩn bắn về phía sáu đầu Không Thú Võ Đế cửu tinh mà hắn tập trung.
“Rống rống”
Sáu đầu Không Thú liên giận dữ, trong đó hai đầu xoay quanh bay múa trực tiếp hơi nghiêng thân hình, liền đuổi tới. Bốn đầu còn lại chạy trốn trên trời cao lại rống giận giơ tay lên, trực tiếp đánh tới Lý Vân Tiêu.
Sau đó Lý Vân Tiêu chớp động vài cái trên không trung, liền ra mấy ngàn thước, đồng thời cảm nhận được ánh mắt sáu đầu Không Thú kia đã tập trung vào mình.
Lôi Hổ Hỏa Báo lạnh lùng nói:
– Ý niệm tất cả Không Thú ta đều có thể khống chế tùy tâm sở dục, các ngươi nói không có trí tuệ cho nên dễ dàng đối phó, hoàn toàn là sai lầm. Bất quá ta rất ngạc nhiên, Lý Vân Tiêu ngươ thực tự tin vậy sao? Vậy ta sẽ thành toàn ngươi.
Tâm niệm hắn hơi động một chút, sáu đầu Không Thú đã tập trung vào Lý Vân Tiêu lập tức bay lên trời, thoáng cái ly khai quần thể, phóng về phía Lý Vân Tiêu.
Năm người nghe hắn nói vậy, trong lòng đều trầm xuống.
Nếu toàn bộ do Lôi Hổ Hỏa Báo điều khiển, hơn nữa còn là Bất Tử Chi Thân vậy thì chiến lực Không Thú tính toán lúc trước cơ hồ muốn tăng lên gấp đôi rồi.
Sắc mặt Phi Nghê thay đổi, nhưng vừa nhìn thấy Lý Vân Tiêu một người dẫn dắt sáu đầu Không Thú Võ Đế cửu tinh, cũng không nói gì, kiên trì lấy ra quạt lông, lăng không khẽ múa xuống, hóa thành một đạo Hỏa Phượng bay ra ngoài.
Sắc mặt vợ chồng Trần Phong cũng ngưng trọng, hai người một trước một sau, trường kiếm trong tay dẫn dắt lẫn nhau, tựa hồ kết thành cơ giác trận thế.
Một vòng hào quang màu tím và màu xanh vờn quanh bốn phía…, hai người công thủ tương vọng, giữ vững ba đầu Không Thú Võ Đế bát tinh.
Trần Phong Viễn thì trong mắt lóe ra lửa giận vô biên và kiên quyết, trực tiếp nhấc trường kiếm chủ động đón đánh lấy.
Bởi vì hắn biết rõ mấu chốt chính thức của trận chiến này chính là mình, chỉ cần mình đột phá lỗ hổng, tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng thật lớn đối với Lôi Hổ Hỏa Báo.