Ba người khác cũng là đồng dạng tao ngộ, thoáng cái đã đánh bay ra ngoài, đều kinh hãi không ngớt nhìn trên trời cao hắc sắc cự linh.
Phi Minh càng là trong lòng nhấc lên cơn sóng gió động trời, trong mắt vẻ vô cùng hoảng sợ và sợ hãi.
Lúc này mới bao lâu thời gian?
Trước đó căn bản không phải đối thủ mình, Lý Vân Tiêu bây giờ lại đơn giản một chiêu, đã đem bốn gã bát tinh Vũ Đế thực lực đồng dạng kích thương.
Lý Vân Tiêu sau khi chân ma cự linh đánh ra một chiêu, hắn cũng là nhẹ nhàng phun ra một búng máu tươi.
Thi triển ra thập phương thần kỹ, cử động lại dùng chân ma pháp thân, đã là vượt ra khỏi hạn mức cao nhất năng lực của hắn, đã bị lực phản phệ, cũng hạ xuống thương thế.
Nhưng lúc này Tân Thần và ác linh đã từ trong một chiêu của Linh Tân bình phục tâm thần qua, mấy cái lắc mình đã đứng ở trước người Lý Vân Tiêu, tựa như tả hữu hộ pháp.
Đại Ngạc Ngư còn lại là thụ thương không cạn, nằm úp sấp trên không trung chậm rãi thở dốc, bốn cái chân chậm rãi bước ra, từng bước một đi tới.
Cái cổ của Hồ Lô Tiểu Kim Cương cũng đã khôi phục, trở lại bên người của Lý Vân Tiêu.
Sắc mặt của mọi người đều là dị thường xấu xí, Phi Minh cả giận nói:
– Lý Vân Tiêu, mau dừng tay!
Giới Thần Bi vẫn đang không ngừng biến thành lớn, như là một tòa cung điện to lớn sừng sững ở đáy biển, trực tiếp áp hướng đông hải vương cung.
Nguyên bản to lớn trang nghiêm vương cung, giờ khắc này ở Giới Thần Bi trước mặt, tựu như cùng tiểu đệ giống nhau, hoàn toàn không vào mắt.
– Ngươi chính là Lý Vân Tiêu? Mau dừng tay!
Trong vương cung một tiếng quát chói tai lần thứ hai vang lên, một đạo thân ảnh lăng không mà đến, mỗi một bước đều giẫm lên ra rung động, mấy cái thân pháp đã đến phía trước bốn gã thị vệ.
Xa xa hải tộc tất cả đều khiếp sợ, đám người Nghiễm Thuận càng hóa thân quang mang, phi độn đến đây, lăng không bái xuống.
– Gặp qua mẫu hậu!
Tên nữ tử đoan trang kia, chính là Đông Hải chủ mẫu, chính thê của Nghiễm Hiền, Hình Thị.
– Chuyện gì cũng từ từ, mau mau dừng tay!
Hình Thị lúc này đã mất đi phong độ mẫu nghi thiên hạ, gương mặt kinh hoảng.
– Hừm!
Lý Vân Tiêu không để ý chút nào, tiếp tục một đạo ấn quyết vỗ vào trên Giới Thần Bi.
– Ùng ùng!
Thân bia nhất thời sụp đổ xuống phía dưới, trực tiếp chấn vào vô biên đại địa, toàn bộ mặt đất càng thêm sôi trào, đại lượng các loại kiến trúc vỡ nát tan tành, hóa thành bụi bay.
Ngay cả vương cung đại điện to lớn nhất, cũng bắt đầu rung động.
Tất cả mọi người đều sắc mặt trắng bệch, một mảnh tro nguội.
Thân thể của Hình Thị càng lạnh lẽo run rẩy, gương mặt vẻ hoảng sợ, lạnh lùng nói:
– Ngươi sẽ không sợ ta phu quân trở về, đem ngươi bầm thây vạn đoạn sao!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Nếu không phải Nghiễm Hiền không biết xấu hổ, sao lại có cục diện hiện tại này? Nếu đã làm, sẽ thấy không còn dư địa quay về. Ngày hôm nay ta chính là muốn cho Nghiễm Hiền biết, đắc tội ta, mặc dù là tổ chim của ta cũng phải xốc lên cho hắn.
– Giết giết!
Hình Thị kinh sợ không ngớt, biết chuyện hôm nay khó mà vãn hồi, âm thanh kêu to lên, một cổ sát khí thê lương xông thẳng thiên địa.
Nàng bản thân cũng là cửu tinh Vũ Đế cường giả, trước đó đã lấy ra song việt, phi chém mà lên.
Hình Thị vừa ra tay, toàn bộ hải tộc cường giả đều là sắc mặt đại biến, điều này đối với bọn hắn mà nói đã là sỉ nhục lớn lao.
Ngay cả Nghiễm Thuận cũng là vẻ mặt âm trầm, cắn răng xông tới.
Lý Vân Tiêu biến sắc, biết mình đã chọc nhiều người tức giận, cái gọi là kiến nhiều cắt chết voi, đoàn người đông nghịt vọt tới, lại thêm bản thân đã không thiếu cao thủ, cũng để cho hắn nhíu mày.
Tân Thần cũng là sắc mặt đại biến, hắn tuy rằng không e ngại chém giết, nhưng nếu thực sự giết lên, sợ rằng thực sự muốn máu chảy thành sông, phục thi trăm vạn.
– Tiến lên một bước nữa, ta liền đem nàng giết chết!
Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên hàn ý, lăng không một trảo.
Một đạo quang mang chợt bị hắn nhiếp vào trong tay, bên trong quang mang chính là một cổ thân thể nữ tử, cả người thị thương, đã ngất đi.
– A Linh Tâm đại nhân, đê tiện!
Tất cả mọi người đều chợt dừng bước lại, ai nấy tức giận không thôi.
Hình Thị cũng là sắc mặt đại biến, cả giận nói:
– Dùng nữ tử làm con tin, ngươi vẫn còn là nam nhân sao?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Ta dùng nàng làm con tin, là vì không muốn giết các ngươi mà thôi. Không nên lấy sự ngu xuẩn của mình tới khiêu chiến điểm mấu chốt của ta, bằng không các ngươi sẽ thất bại thảm hại!
Hình Thị cắn răng nói:
– Ngươi dám? Ngươi cũng biết nàng là người phương nào? Nếu là ngươi dám động một sợi lông của nàng, toàn bộ Thiên Vũ Giới cũng sẽ không có đất cho ngươi dung thân!
– Ha ha, chê cười!
Lý Vân Tiêu châm chọc nói:
– Ta đều đã đem nàng đánh đã hôn mê, ngươi còn nói cái sợi lông gì? Ngươi mắt mù hay là đầu óc choáng váng a?
– Ngươi thật là không sợ chết a!
Sắc mặt của Hình Thị một mảnh xám trắng.
Đối phương ngay cả Hải Hoàng huyết mạch đều dám đắc tội, thật là hạng liều mạng, hoàn toàn không biết chết là vật gì.
Gặp gỡ người như vậy, nếu là lại động thủ, hay là thực sự sẽ bị giết tới phục thi trăm vạn.
Nàng không khỏi trong lòng rung mạnh, thoáng cái đã không có chủ ý.
Nghiễm Thuận tiến lên thấp giọng nói:
– Mẫu hậu đại nhân, Linh Tâm đại nhân không thể chết được a, bằng không sai lầm này chúng ta không đảm đương nổi. Không bằng nhịn xuống khẩu khí này, ngày khác lại nghĩ biện pháp.
Trong tròng mắt của Hình Thị phun ra lửa, cắn răng nói:
– Đều thối lui!
Vô số hải tộc đều lui về phía sau, ai nấy vành mắt như muốn nứt ra.
Nghiễm Thuận hướng phía Phi Minh nháy mắt, thấp giọng nói:
– Nhanh đi vân các đem Thủy Tiên công chúa mời tới, hôm nay chỉ có mặt mũi của công chúa, Lý Vân Tiêu có lẽ sẽ bán hơn vài phần.
Phi Minh vội vàng hóa thành một đạo quang mang, hướng phía xa xa bay đi.
Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn hắn, không rãnh để ý, thậm chí cũng không có nhìn đến Nghiễm Thuận một cái.
Điều này làm cho Nghiễm Thuận vừa vui vừa giận, vui chính là Lý Vân Tiêu tựa hồ cũng không có ý tứ giáng tội hắn, giận chính là mình đường đường tam điện hạ vương tử, ở trong mắt đối phương tựa hồ chỉ là một tiểu nhân vật, cư nhiên nhìn cũng không thèm nhìn chính mình một cái.
Giới Thần Bi vẫn còn đang không ngừng tăng, Đông Hải vương cung lớn như vậy lúc này nhìn lại giống như là một người lùn, hơn nữa không ngừng phát sinh tiếng rung chuyển nhỏ nhẹ, tựa hồ rạn nứt đứng lên.
Đám người Hình Thị thập phần không giải thích được, không rõ Lý Vân Tiêu rốt cuộc muốn làm gì. Nếu là vương cung thật muốn bị phá huỷ mà nói, trực tiếp dùng cái huyền khí này đập xuống, vương cung trực tiếp đã thành bụi.
Trong lúc bất chợt, Lý Vân Tiêu biến sắc, lộ ra sắc mặt vui mừng lai, nói:
– Tìm được rồi!
Mọi người ở đây đều là cao thủ, không rõ hắn nếu nói “Tìm được rồi” là ý gì, ai nấy mở to hai mắt nhìn.
Lý Vân Tiêu hai tay bấm tay niệm thần chú, Giới Thần Bi trong nháy mắt hóa thành một đạo quang mang, bay thẳng vào mi tâm của hắn.