Trước Nặc Á chi chu hiện ra thông đạo đen kịt, thần sắc Diệp Phàm lăng nhiên, quyết ấn trong tay biến đổi, cả chiến hạm đột nhiên chạy nhanh vọt vào trong đó, xuyên thẳng qua trong không gian phức tạp cổ quái.
Sau một khắc rốt cục phá tan hắc ám, thoáng cái tiến vào trong ánh sáng.
“Ầm ầm”
Năng lượng cực lớn vỗ vào thân hạm, bốn phía truyền đến tiếng nước “Ào ào” vô tận, vô số bong bóng dâng lên.
Quả nhiên đã về tới đáy biển Đông Hải.
Lý Vân Tiêu ngưng mắt nhìn lại, rất nhiều Hải tộc đang xúm đến, đúng là hộ vệ quân của hoàng cung.
– Vân Tiêu công tử, đã chờ ngươi một hồi lâu rồi.
Thanh âm quen thuộc của Nghiễm Thuận truyền đến, sau đó là một khuôn mặt tươi cười, nói:
– Ta còn tưởng rằng Vân Tiêu tiên sinh vứt bỏ chúng ta mà đi nữa chứ.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Sao thế được, chuyến đi Đông Hải, thập phần vui vẻ. Nếu đi thì chắc chắn cũng sẽ đến chào hỏi chư vị a.
– Ha ha, vui vẻ là tốt rồi. Cũng không uổng công gia phụ và tại hạ một phen khoản đãi, mời.
Nghiễm Thuận nhường ra một con đường, mặt mũi tràn đầy tươi cười.
Lý Vân Tiêu thì lại cười khổ không thôi, đang định đi về phía trước thì đột nhiên một cổ khí tức cực độ bất thiện truyền đến.
Trong nước biển phía trước có một đạo nhân ảnh không ngừng thoáng hiện đến, lập tức ngừng lại ở chỗ trước người hắn vài trượng, nước biển bị đè ép giống như miếng sắt tuôn đến, áp khiến Hải tộc hộ vệ ở bốn phía đều nhao nhao lui về phía sau, lộ ra vẻ kinh hãi.
– Ân?
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, hóa chưởng làm đao bổ một phát tới trước người, trực tiếp chém nứt sóng nước, phân lưu ra, gạt qua hai bên
– Đây là tên nào thế?
– Hừ quả nhiên cuồng vọng.
Người tới trùng trùng điệp điệp khẽ hừ, cảm giác lạnh lẽo đẩy ra trên không trung, nước biển quanh thân hắn dưới hàn khí này lại trực tiếp hóa băng.
Nghiễm Thuận biến sắc, cả kinh nói:
– Đại ca ngươi xuất quan?
Trên mặt hắn kinh nghi bất định, trong con ngươi lộ ra ý sợ hãi ra, nói:
– Người này là khách quy của v ́, đại ca ngươi muốn làm gì?
– Khách quý? Bất quá chỉ là một con cờ thôi, ngươi cho rằng ta không biết?
Trên mặt đại vương tử Nghiễm Chính hiện lên vẻ khinh thường, mang theo thần sắc khinh miệt.
Trong mắt chớp động Nghiễm Thuận tinh quang, xẹt qua vẻ vui mừng, nói:
– Vân Tiêu công tử được phụ vương phái đi Vũ địa làm việc, giờ phút này kiến công trở về, là lúc nên dùng lễ đối đãi mới phải.
– Hừ, Vũ địa.
Sắc mặt Nghiễm Chính run rẩy thoáng một phát, tựa hồ đã chạm vào nghịch lân của hắn, trên người sát khí bắt đầu khởi động, lạnh giọng nói:
– Hắn chỉ là một người ti tiện, có gì tư cách vào Vũ địa? Trong hơn mười vương tử ngoại trừ Nghiễm Nhạc ra, lại không một người ngăn đón hắn, các ngươi lại có tư cách gì làm vương tử?
Trong mắt Nghiễm Thuận hiện lên vẻ lo lắng, lạnh lùng nói:
– Việc này toàn bộ do phụ vương làm chủ, đại ca lời này rõ ràng là đnag nghi vấn lời phụ vương, chính là đại nghịch bất đạo.
Khóe miệng Nghiễm Chính lộ cười lạnh, nói:
– Nghiễm Thuận đệ đệ, ngươi không cần mang phụ vương ra dọa ta. Đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi, chỉ có điều thứ như ngươi trong mắt ta chỉ là con sâu cái kiến, chỉ cần ta nguyện ý, tùy thời có thể bóp chết ngươi đấy.
– Nghiễm Chính quá phận!
Nghiễm Thuận giận dữ, đang muốn phát tác, đột nhiên trên người đối phương có một cổ Long tức gào thét lăng không chấn nhiếp đến, hắn còn chưa động thủ, đã cảm thấy một tòa núi cao lập tức ép lên người mình, ầm ầm, ngũ tạng lục phủ như bị đè ép cùng một chỗ vậy.
“PHỐC”
Sau khi phun ra một ngụm tụ huyết, Nghiễm Thuận liền lùi lại mấy bước, mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ, thất thanh nói:
– Ngươi, ngươi tiến nhập cửu tinh chi cảnh rồi sao?
– Ha ha hiện giờ biết rõ lời ta vừa nói không sai chứ?
Nghiễm Chính cuồng tiếu không thôi, đắc chí nói:
– Trong toàn bộ tứ hải, có thể ở độ tuổi như ta đã bước vào Võ Đế cửu tinh, ngoại trừ tên phản đồ Nghiễm Nguyên lúc trướ ra, thì không còn người thứ hai nữa rồi.
Trong mắt của hắn hiện lên hàn quang, lạnh như băng nói:
– Ta khuyên ngươi nên sớm bỏ đi chút tiểu tâm tư trong lòng, an tâm làm cặn bã của ngươi đi, nếu không sẽ thật sự hóa thành cặn bã đấy.
Sắc mặt Nghiễm Thuận trắng bệch, còn có vẻ hoảng sợ cực độ nữa.
Trong mấy vị vương tử, Nghiễm Chính là người đầu tiên bước vào Võ Đế cửu tinh, đã bỏ xa mọi người ở sau lưng rồi, chênh lệch trên cảnh giới mới chính là khoảng cách xa nhất trên con đường tranh đoạt vương vị.
Dưới khí thế Nghiễm Chính bức bách, những hộ vệ kia cũng đều thối lui ra mấy chục thước, không dám tiến lên nữa.
Nếu chọc giận hắn, vậy thì bị giết cũng chỉ là chết vô ích.
Trong mắt Nghiễm Thuận tràn đầy vẻ oán độc, nội tâm điên cuồng hét lên nói: giết, ra tay giết Lý Vân Tiêu, chỉ cần giết Lý Vân Tiêu, xem phụ vương xử trí ngươi như thế nào.
– Ngươi chính là Nhân loại ti tiện đánh bại đệ đệ của ta, bị phụ vương phái đi Vũ địa chấp hành nhiệm vụ sao?
– Ngoại trừ hai chữ “ti tiện” ra, những việc khác đúng vậy.
– Hừ, ti tiện là trời sinh, ngươi không phục cũng phải phục.
– Nha.
Lý Vân Tiêu lên tiếng không đếm xỉa tới, giống như đang nhìn một người ngu ngốc vậy.
– Chết.
Nghiễm Chính bị bộ dáng của hắn chọc giận, lập tức lấn thân đến, một quyền đánh tan nước biển, quyền phong như Giao Long quay cuồng, rào rú lao tới trong biển rộng
Lý Vân Tiêu tuy rằng bộ dáng không đếm xỉa tới, nhưng đã sớm cảnh giác vạn phần, đối phương chính là Võ Đế cửu tinh hàng thật giá thật, cũng không phải hắn bây giờ có thể ngạch kháng được.
Lãnh Kiếm Băng Sương nháy mắt ra tay, một kiếm trảm thiên
Kiếm khí lăng lệ ác liệt đột nhiên đâm ra, dưới kiếm ý mạnh mẽ lập tức xé nát quyền phong.
Biển cả trực tiếp lật lên sóng cả, ở hai bên thân kiếm ngưng tụ thành hai cổ vòng xoáy mãnh liệt, sóng gió tràn ngập
– Ân? Quả nhiên có chút môn đạo, khó trách Nghiễm Nhạc không phải đối thủ của ngươi.
– Hừ, nói như ngươi có thể thắng ta vậy.
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, hóa thành ba đầu sáu tay, một cánh tay tế ra Hám Long Chùy.
Sau đó hai cánh tay bắt đầu bấm niệm pháp quyết, từng đạo quyết ấn đánh ra, bay vào trong Hám Long Chùy.
Một cổ Long tức kinh khủng phát ra, ấn quyết của Lý Vân Tiêu mô phỏng ra một cái Tỏa Long Đại Trận thật nhỏ, khuếch tán ở trên không.
– Ah lực lượng của ta...
Nghiễm Chính đột nhiên cả kinh, hoảng sợ phát hiện nguyên lực toàn thân mình đều đã bị khóa, vậy mà không thể thi triển ra Long lực được.
Không chỉ có hắn, mà ngay cả Nghiễm Thuận cùng với hộ vệ có Long chi huyết mạch sắc mặt cũng đều đại biến.
“Ồ”
“Ồ”
Nghiễm Chính vận khí mãnh liệt đánh ra hai quyền vào nước biển, bản thân hắn lực lớn vô cùng, trực tiếp đánh tan nước biển, lại không có bất kỳ Long chi lực lượng nào cả.
Hắn hoảng sợ nhìn vào tòa Tỏa Long trận pháp nhỏ trên bầu trời, còn có long lực rất mạnh phát ra từ trong Hám Long Chùy cũng khiến cho hắn tâm kinh đảm hàn.
– Ngươi mới vừa nói ai “ti tiện”? Thỉnh lập lại lần nữa, tai ta không được tốt lắm đâu?
Trong tay Lý Vân Tiêu cầm lấy Lãnh Kiếm Băng Sương, tiến đến từng bước một.