Trong Nam Vực vốn không thiếu người thiên tư tung hoành, chỉ là vì linh khí thiếu thốn mới khiến thực lực cả một vực đều hạ thấp, Võ Tôn trở nên cực kỳ hiếm hoi.
Trong vài năm Tu Di Sơn cung cấp linh khí, đã có đại lượng đích thế hệ thiên tài nhao nhao đột phá đến Bát Hoang cảnh Võ Tôn, càng có không ít cường giả đỉnh tiêm bắt đầu trùng kích Cửu Thiên Võ Đế.
– Tháng này lại dời tới chín môn phái nhỏ, cứ tiếp tục phat triển như vyậ, thành Viêm Vũ sợ rằng sẽ lọt được vào thế lực đỉnh tiêm trên đại lục rồi.
Trong phủ thành chủ, Lý Trường Phong cầm trong tay lấy một phần báo cáo, vẻ mặt đắc ý..
Toàn bộ trong đại sảnh chính có hắn và Lý Thuần Dương, Lý Vân Tiêu đi rồi, thành Viêm Vũ liền được phụ tử bọn hắn tiếp nhận lấy, dốc lòng quản lý.
Hơn nữa thực lực hai người cũng có đột phá cực lớn, Lý Thuần Dương trực tiếp tiến nhập Võ Hoàng chi cảnh, nhưng giới hạn tuổi tác và thiên phú nên đây là mức cao nhất hắn có thể đạt được rồi, cho nên hắn đã có chút nản lòng thoái chí, bắt đầu đặt lực chú ý vào quản lý và phát triển thành Viêm Vũ.
Lý Thuần Dương tựa hồ đã tập mãi thành quen, nhẹ gật đầu, nói:
– Hiện giờ toàn bộ Nam Vực đều ở vào trong kỳ ngộ phát triển chưa từng có, tất cả đều nhờ vào Tu Di Sơn kia, cũng không biết trong Tu Di Sơn còn có thể chảy ra bao nhiêu linh khí nữa.
Lý Trường Phong cười nói:
– Trong đó có vô cùng vô tận, ta cho rằng rót đầy trọn Nam Vực này cũng không thành vấn đề.
Đột nhiên đại sảnh truyền đến đến thanh âm lo lắng của phủ đinh:
– Không tốt rồi, không tốt rồi.
Cửa đại sảnh thoáng cái bị mở ra, một gã phủ đinh vội vội vàng vàng xông vào.
Sắc mặt Lý Trường Phong trầm xuống, quát:
– Vội vàng hấp tấp, còn thể thống gì nữa.
Tên phủ đinh kia bị giáo huấn khiển trách càng thêm hoảng loạn, nói lắp bắp:
– Không, không tốt rồi, việc lớn không tốt rồi
Lý Thuần Dương nhíu mày, tên phủ đinh trước mắt này hắn cũng biết, biết rõ cũng không phải là người liều lĩnh, không khỏi cảm thấy sinh nghi, nói:
– Có chuyện gì từ từ nói, không cần phải gấp gáp.
Tên phủ đinh kia liên tục nuốt vài ngụm nước miếng, mới nói:
– Tu Di Sơn... Tu Di Sơn đã xảy ra chuyện.
– Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?
Lý Trường Phong nhảy dựng lên, vừa mới nói đến Tu Di Sơn, thì Tu Di Sơn đã xảy ra chuyện? Hơn nữa Tu Di Sơn có thể xảy ra chuyện gì?
Hắn lập tức nghĩ tới một loại khả năng, cả kinh nói:
– Chẳng lẽ là linh khí rốt cục đã chảy hết?
Tên phủ đinh kia vội vàng lắc đầu, nói:
– Không phải, không phải
– Con em ngươi không thể nói rõ một lần được à?
Lý Trường Phong bão nổi rồi, ôm đồm lấy phủ đinh kia, cơ hồ khiến hắn hít thở không thông.
Trên mặt phủ đinh kia trướng đến đỏ bừng, chỉ chỉ bên ngoài, vừa chỉ chỉ bầu trời, không ngừng dùng tay khoa tay múa chân.
– Ngươi đến cùng đang nói gì hả?
Lý Trường Phong nổi giận rồi, vứt tên kia lên mặt đất, hận không thể chụp chết hắn.
Lý Thuần Dương cũng đã có chút phập phồng không yên, dù sao Tu Di Sơn quan hệ trọng đại, trầm giọng nói:
– Ra xem thử.
Hai người trước sau bay ra đại sảnh, chỉ nghe thấy toàn bộ thành Viêm Vũ đều bắt đầu chuyển động, không ít người bay lên không trung, đều hoảng sợ nhìn lên trời.
– À? Đây là...
Phụ tử Lý Thuần Dương cũng choáng váng, chỉ thấy chỗ khe hở phía chân trời, vốn là lổ hổng của Tu Di Sơn, không ngừng có linh khí trút xuống, nhưng hiện giờ lại phát sinh biến hóa cực lực.
Linh khí đã khô, ở chỗ lỗ hổng từng đạo vầng sáng khuếch tán ra, giống như mặt trời tản mát ra từng đợt lực lượng nặng nề, chiếu rọi mà xuống.
Ở trong vầng sáng kia, có thể mơ hồ thấy được một tòa núi nhỏ, lúc ẩn lúc hiện, tản mát ra hào quang lưu ly óng ánh.
Toàn bộ phía chân trời dưới dị tượng kia bị chiếu rọi ra ngũ quang thập sắc, thành Viêm Vũ đều bị bao phủ dưới một mảnh điềm lành.
Quá trình này giằng co được một lát, hào quang bắt đầu đều thu nạp lại, thoáng cái đều bị thu vào trong lỗ hổng, tòa Lưu Ly Sơn sơn ngũ quang thập sắc kia hiển hóa ra, ầm ầm một tiếng liền biến mất ở phía chân trời.
– À?
Lý Trường Phong nhịn không được kinh hô lên, sau khi tất cả hào quang thối lui, toàn bộ bầu trời chỉ còn lại một lỗ thủng màu đen cự đại.
Cảnh tượng linh khí bay thấp Cửu Thiên trước kia cũng không còn nữa, thành Viêm Vũ lập tức liền mờ nhạt đi rất nhiều..
Người toàn thành đều trợn mắt há hốc mồm, loại tình huống này khiến tất cả mọi người không kịp trở tay, thoáng cái trong thành vậy mà lặng ngắt như tờ, đều kinh ngạc nhìn qua trời cao.
thành Viêm Vũ toàn bộ đều nhờ vào Tu Di Sơn một trong Tứ đại Tiên Cảnh, mới có thể trở thành thánh địa tu luyện trong thiên hạ, nếu không có Tu Di Sơn...
– Cái này... phải xử lý thế nào đây?
Lý Trường Phong là người đầu tiên há lớn miệng, la hoảng lên.
Lý Thuần Dương nhìn chăm chú lên lỗ thủng màu đen đang chậm rãi khép lại trên bầu trời, thở dài một tiếng nói:
– Có lẽ phúc duyên của thành Viêm Vũ đến đây là dừng rồi.
Lý Trường Phong không cam lòng nói:
– Không thể nào? Cái này đã xong? Trong đó chính là không gian vô cùng vô tận ah, cho dù có chảy trăm năm ngàn nằm cũng không thành vấn đề mới đúng chứ.
Lý Thuần Dương nói:
– Làm người không thể quá tham lam được, thành Viêm Vũ hiện giờ đã có thể so với các thánh địa tu luyện, đã dẫn tới các hương nhìn chằm chằm rồi. Hiện giờ Tu Di Sơn biến mất, chưa hẳn không phải việc tốt. Về phần thành Viêm Vũ sau này đi con đường nào, ta tin tưởng Vân Tiêu sẽ có an bài, không cần ta và ngươi quan tâm. Lập tức quản lý cho tốt thành trì, đợi hắn trở về liền giao cho hắn một cái thành Viêm Vũ hoàn toàn mới.
Lý Trường Phong thổn thức không thôi, nhưng việc đã đến nước này, dùng năng lực của bọn hắn cũng không cách nào vãn hồi được gì, thậm chí bọn hắn ngay cả Tu Di Sơn đến cùng xảy ra chuyện gì không rõ ràng lắm.
Mà ở Đông Hải phía xa vạn dặm, Vũ địa, trên đảo Tụ Long.
Quyết ấn trong tay Xa Vưu dị thường phức tạp cổ quái, hoàn toàn không phải thần thông thời đại này, trên người không ngừng dâng lên kim quang, lực lượng cường đại phá thể mà ra, khiến cả người hắn thoạt nhìn tựa hồ không hề ở trong một phương không gian này, giống như tùy thời có thể phá không rời đi vậy.
Long Thủ cấm lấy trường kiếm, lạnh lùng theo dõi hắn.
Ở trong Vũ địa, hắn chính là tồn tại mạnh nhất, bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay, muốn xem một chút xem đối phương có thể làm ra trò bịp bợm gì.
Trên mặt Xa Vưu ngưng trọng vạn phần, bỗng nhiên trong đôi mắt hiện lên vẻ vui mừng, hừ lạnh nói:
– Ngươi quả thật rất mạnh, trong Long tộc hiện giờ, dù nói là đệ nhất cũng không đủ. Nhưng dù có cường đại thế nào thì cũng chỉ là cửu tinh đỉnh phong mà thôi, có thể khiến ngươi miệt thị đối thủ vậy sao?
– Cửu tinh đỉnh phong mà thôi?
Long Thủ tức cười, mỉa mai nói:
– Vậy là đủ rồi.
Vừa dứt lời, sắc mặt của hắn bỗng nhiên đại biến, lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn lên trời cao.
Trong thác nước đột nhiên bắn · ra một đạo ngũ quang thập sắc.