Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1902: Đảo tụ long (1)

Thần Thể chi uy, đã gắt gao áp chế lấy đối phương.

Huống chi còn có Lý Vân Tiêu ở một bên lạnh lẽo nhìn lấy, ắn im im lặng lặng đứng trên Giới Thần Bi, ngọc thụ lâm phong, bộ dạng không chút sợ hãi cho hắn một loại cảm giác thập phần bất an.

– Hừ, hôm nay thả các ngươi một con ngựa, ngày sau tất lấy mạng các ngươi

Dương Nguyên Thư thấy tình thế có chút không đúng, liền bắt đầu sinh thoái ý, định bỏ chạy.

– Ah? Ngươi quá khách khí, cải lương không bằng bạo lực, vẫn nên lấy mạng ta đi a!

Lý Vân Tiêu cả người cùng thuấn di với Giới Thần Bi, sau một khắc đã xuất hiện trên không Dương Nguyên Thư, thế giới chi lực tản ra, phong tỏa lấy toàn bộ một phương không gian.

Dương Nguyên Thư kinh hãi, cổ lực lượng màu trắng kinh khủng kia khiến hắn cảm thấy một hồi run sợ, hắn cũng là Đại Thuật Luyện Sư, nhưng chưa từng thấy qua huyền khí như vậy, sợ nói:

– Chuyện gì cũng từ từ, tất cả mọi người d dều là Thuật Luyện Sư, nên từ từ nói chuyện, cần gì chém chém giết giết chứ?

Lý Vân Tiêu giương mắt, nói:

– Từ từ nói chuyện không phải không thể, ngươi trước buông ra thần niệm của mình, để cho ta khống chế thân thể ngươi liền có thể hảo hảo nói chuyện rồi.

Sắc mặt Dương Nguyên Thư đại biến, nói:

– Cái này sao có thể? Đều là Thuật Luyện Sư, đổi lại là ngươi, ngươi chịu không?

– Vậy thì không thể nói chuyện rồi.

Lý Vân Tiêu giương một tay lên, Giới Thần Bi đã bay ra ngoài, hóa thành một tòa núi nhỏ, lăng không rơi xuống dưới.

Dương Nguyên Thư vội vàng thổi sáo, triệu tám cỗ thi khôi kia, nhưng toàn bộ đều bị Tân Thần và Ác Linh ngăn chặn, hơn nữa liên tiếp bại lui, căn bản không rảnh phân thân.

Hắn lập tức hiểu rõ hiện giờ phải dựa vào mình rồi, sáo ngọc vội vàng vẽ ra một đạo ấn phù trên không trung, sau đó bắn đi, muốn phá vỡ thế giới chi lực.

“Phanh”

Sáo ngọc chi quang không khác gì bọ ngựa đấu xe, lập tức đã bị thế giới chi lực bao phủ, toàn bộ Giới Thần Bi ầm ầm rơi xuống.

“Ầm ầm”

Trên người Dương Nguyên Thư lóe lên hào quang, một bộ chiến y hiện ra lại tự động bảo vệ, bất quá chỉ ngăn cản được một lượt hô hấp đã đột nhiên nghiền nát.

“Rầm rầm”

Giới Thần Bi chấn xuống, toàn bộ đại địa lắc lư một hồi.

Dương Nguyên Thư phun ra một búng máu, bị đánh bay ra ngoài như diều đứt dây

Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, thuấn di một cái vọt tới, trên không trung hóa ra bàn tay lớn, lăng không chụp xuống

Mặt mũi Dương Nguyên Thư tràn đầy vẻ hoảng sợ, nhưng hiện giờ đã thân bất do kỷ, chỉ có thể mặc cho cự trảo kia bắt lấy, dưới giãy dụa cực lực bị ném vào trong Giới Thần Bi.

Quyết ấn trong tay Lý Vân Tiêu hợp lại, Giới Thần Bi lần nữa thả ra hào quang vạn trượng, áp tới chiến trường ở xa xa.

Thế giới chi lực như thụy quang phổ chiếu đại địa, huy sái mà xuống.

Thi khôi và hai người Tân Thần đang đánh nhau túi bụi, đều bị hút vào trong đó.

Sau đó Lý Vân Tiêu biến đổi quyết ấn, Giới Thần Bi lần nữa bay trở về trong cơ thể hắn.

Toàn bộ cả vùng đất trải qua trận đại chiến vừa rồi đã trở nên gồ ghề đủ chỗ rồi

Trong lòng Lý Vân Tiêu không khỏi sinh nghi, trước khi kia đánh một trận với Dương Nguyên Thư trong địa huyệt, trình độ kịch liệt thua xa hiện giờ cũng đưa tới Long vệ.

Nhưng hiện giờ lại không thấy bóng dáng một Long vệ nào cả, toàn bộ Vũ địa đều hình như một mảnh bầu trời tĩnh mịch, không có bất kỳ tánh mạng.

Hắn trầm tư thoáng một phát, liền hóa thành một đạo lôi quang lao đi xa xa..

Trong trí nhớ của Nghiễm Quyền, có phương vị của Tỏa Long Đại Trận trong Vũ địa.

Chỗ kia ở vào một khối không gian độc lập, chính là đầu mối then chốt khiến lực lượng toàn Vũ địa vận chuyển

Tỏa Long Đại Trận tựa hồ không chỉ trấn áp Long tộc đến từ bên ngoài, cùng với cung cấp lực lượng cho Long vệ, tựa hồ còn có huyền bí khác nữa.

Chỉ là Nghiễm Quyền cấp bậc quá thấp, việc biết được cũng rất có hạn

Về phần Thiên chi tẫn đầu, Vô Thủy chi địa, chính là nơi Chân Long chi tử, chỗ đặt Thủy Long chân thân, Nghiễm Quyền đối với cái này càng không rõ.

Nếu Xa Vưu thật sự muốn đi Vô Thủy chi địa, vậy thì chỉ có một cách.

Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, nhẹ giọng lẩm bẩm:

– Đó chính là đi tìm Long Thủ.

Điện mang phi tốc xuyên thẳng qua trên không Vũ địa, hắn tựa hồ đã hiểu rõ vì sao không thấy bóng dáng Long vệ, rất có khả năng là vì bọn họ đã đi vây giết Xa Vưu rồi.

Như vậy vào lúc này phụ cận Tỏa Long Đại Trận có lẽ phòng ngự cũng không chặt chẽ lắm, cũng là thời cơ tốt nhất để đoạt lấy Hám Long Chùy.

Lý Vân Tiêu suy đoán không sai chút nào, trong toàn bộ Long vệ, chỉ có một mình Long Thủ là biết rõ cái gọi là Thiên chi tẫn đầu ở đâu.

Cho nên Xa Vưu liền trực tiếp tìm tới chỗ mà Long vệ chỗ tu luyện — đảo Tụ Long

Xa Vưu nhìn vào vô số thủy lưu trên bầu trời, vạn lưu không biết từ nơi nào hội tụ đến, tạo thành cảnh quan tráng lệ thác nước hình tròn trên bầu trời, tiếng nước róc rách không dứt bên tai.

Vạn thiên thủy khí từ trong đó bốc hơi i ra, ngoại trừ ẩn chứa Thiên Địa thủy nguyên ra, cơ hồ chính là linh khí trạng thái dịch, khiến người cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Mà thác nước Thiên Địa thủy nguyên mà trước kia Lý Vân Tiêu thu chỉ là một góc nhỏ của Vạn thủy hội tụ này tôi.

Mà đảo Tụ Long chính là một tòa phù đảo treo trên bầu trời, im im lặng lặng lơ lửng trên không thác nước, trở thành điểm chí cao của toàn bộ Vũ địa, quan sát lấy kỳ quan dị cảnh vạn thủy tụ lưu

– Hừ, thật to gan, vậy mà tự mình tìm tới cửa.

Trên đảo Tụ Long truyền đến một thanh âm lạnh như băng, nói:

– Nếu đã đến, vậy chứng minh ngươi cực kỳ tự tin với thực lực của mình, sao không hào phóng đi lên, để bổn tọa đánh giá xem là thần thánh phương nào?

Trong mắt Xa Vưu một mảnh lạnh như băng, mặt không biểu tình hóa thành một đạo quang mang, trực tiếp đáp xuống trên đảo Tụ Long.

Toàn bộ hòn đảo một mảnh thanh sơn lục thủy, linh khí phiêu đãng, rất tương tự với chỗ Vương cung Đông Hải.

Nhưng ở trung ương đảo lại sừng sững lấy một tòa điêu khắc Cự Long to lớn nối tiếp nhau.

Long chi hình thái kia trông rất sống động, không giận tự uy, Xa Vưu liếc nhìn lại, lập tức tâm thần đại chấn, chỉ riêng cặp Long nhãn giả kia đã phảng phất như có lực lượng dị thường, trực tiếp xuyên thấu linh hồn của hắn, khiến hắn sợ tới mức vội vàng thu liễm tâm thần, không dám nhìn nữa

Điêu khắc kia ở đó sừng sững vô số thời đại, rốt cuộc được dựng lên từ khi nào thf mặc dù là Nghiễm Quyền cũng không biết được.

– Ân? Ngươi cũng là Long duệ?

Âm thanh lạnh như băng kia truyền đến, trong chốc lát mấy đạo nhân ảnh đã trực tiếp xuất hiện ở bốn phía Xa Vưu, người đi đầu đúng là Long Thủ, ánh mắt lộ ra khiếp sợ và hàn ý.

Xa Vưu bình tĩnh tâm thần, nhìn tới Long Thủ nhìn lại, trực tiếp mở miệng nói:

– Đều là Long duệ, ta không muốn làm khó dễ các ngươi, nói cho ta biết Thiên chi tẫn đầu, Vô Thủy chi địa ở nơi nào?

– Cái gì?

Tất cả Long vệ đều kinh hãi, sau đó tức giận dị thường, trong mắt từng người đều tuôn ra lửa giận, tựa hồ như bị sờ vào nghịch lân vậy.