Trong con ngươi của Đế Dạ tử sắc lóe ra, tản ra tia sáng yêu dị, tuy rằng hắn ngoài miệng khinh miệt, nhưng trong lòng lại là vô cùng ngưng trọng.
Trước mắt bảy người này không có ai lại không phải là đương đại tuyệt đỉnh cao thủ, nếu là không có dung hợp nghê hồng chi khu, sợ rằng bất kỳ một kẻ nào cũng đều đánh không lại.
Mặc dù chiếm được bộ phận nghê hồng thạch, còn có một phần năm ma nguyên khác, nhưng thời gian quá ngắn, còn chưa đủ để hoàn toàn hóa thành thân mình.
Hắn hiện tại cần chính là thời gian, chỉ cần tìm một chỗ yên lặng đem tất cả lực lượng luyện hóa, cũng đủ để hoành hành thời đại này.
Lúc này dưới long ảnh, trong thiên uy, Đế Dạ cũng không dám khinh thường, hai tay bấm tay niệm thần chú, nhất phương ma ấn ở trước người ngưng tụ thành, bỗng nhiên hướng phía thanh long oanh đến.
– Ùng ùng
Ma ấn trực tiếp bị đánh tan, hình rồng bất diệt, tiếp tục đánh xuống xuống.
– Cái gì?
Đế Dạ thất kinh, hoảng sợ nhìn lại, hình rồng dĩ nhiên cũng không phải là long tức biến thành, đúng là có chân thân chi thể.
Hắn cả người đại chấn, thất thanh nói:
– Thượng cổ chân long?
Nhưng hiển nhiên không có khả năng, nếu là có chân long nơi tay, thiên hạ này ai có thể địch? Trong đó tất nhiên có cổ quái.
Đế Dạ không kịp ngẫm nghĩ nữa, trong nháy mắt hóa thành ba đầu sáu tay, trong đó trên một cánh tay nắm Đại Xảo Bất Công Kiếm, vô cùng kim mang từng vòng tản ra, hướng phía thanh long đâm tới
– Phanh!
Kim quang chém ở trên hình rồng, bắn ra uy năng thật lớn khuếch tán ra.
Bởi biển rộng thối lui, lộ ra phương viên mấy ngàn thước đích thực khoảng không, Đế Dạ tức thì bị long ảnh trực tiếp đánh vào đáy biển, tạp nhập nước bùn trong vòng, dẫn tới đất rung núi chuyển
– Hừm ma chủ tàn khu, cũng chỉ thường thôi!
Nghiễm Hiền hừ lạnh một tiếng, lăng không lóe lên liền xuất hiện ở đáy biển, một đạo thanh mang từ bên trong hố sâu nhìn không thấy đáy bay ra, thoáng cái thu vào trong bàn tay.
Mơ hồ nhìn lại, một con rắn màu xanh nằm ở lòng bàn tay chậm rãi du đãng.
Ngân linh chi chủ đột nhiên quát nhẹ đến:
– Tới
– Ầm ầm
Đáy biển đại địa trong nháy mắt sụp đổ ra, vô cùng ma khí dâng lên, thoáng cái hóa thành cự linh, trợn mắt nhìn.
Trong tay cự linh cầm lấy Bất Công Kiếm, trực tiếp lăng không chém xuống.
Trong tay Nghiễm Hiền hiện ra một đoàn thiên địa thủy nguyên, hóa thành một đạo mặt kính sáng bóng, cứng rắn như thép nung.
– Phanh!
Thủy nguyên kính ở dưới một chém trực tiếp bị nghiền nát.
Nghiễm Hiền thần sắc không thay đổi chút nào, lập tức ngũ chỉ một trảo, lăng không hóa thành long trảo, đem Đại Xảo Bất Công Kiếm bắt lấy, quát dẹp đường:
– Động thủ!
Lục tộc chi chủ lập tức hội ý, đều xuất thủ.
Trong tay Tử phu nhân bay ra màu sắc rực rỡ đoạn đái, thoáng cái trên không trung tản ra, khắp bầu trời đều là đoạn ảnh, phân sái xuống, trong nháy mắt đem Đế Dạ cự linh tẫn sổ ràng buộc đứng lên.
Nàng khẽ quát một tiếng, trong tay quyết ấn biến đổi.
Vô số màu đoạn thoáng cái hóa thành từng cái mang theo Kinh Cức chi hoàn, trong nháy đâm vào trong cơ thể Đế Dạ.
– Bang bang bang bang
Trên ma thể của Đế Dạ không ngừng có khiếu huyệt nổ lên, toàn bộ Kinh Cức chi hoàn càng đâm càng sâu.
Tử phu nhân chân mày cau lại, phảng phất như đối với hiệu quả của hoàn này không hài lòng, hai tay nàng ở trước người bay lượn, từng đạo tử quang bay lên.
Trên Kinh Cức chi hoàn đồng dạng tản mát ra từng đạo ký hiệu, thoáng cái đem Đế Dạ bao vây lại, kỳ dị lực lượng ở ma khu bên trong bắt đầu khởi động.
– A a
Lực lượng kia tựa hồ chạm đến chỗ đau của Đế Dạ, không ngừng phát sinh tiếng kêu thảm thiết liên tục, mà kiếm trong tay hắn lại bị long trảo Nghiễm Hiền bắt lấy gắt gao, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích
– Pháp Tướng chân thân!
Đế Dạ giận dữ quát một tiếng, ba đầu sáu tay hóa ra, phía sau hai cái đầu đều là trợn tròn đôi mắt, trong đó một cánh tay bắt ra một đạo quyết ấn cổ quái.
Ma khu của hắn dâng lên Băng Sát Tâm Diễm, Kinh Cức chi hoàn lực lượng thượng cổ cổ quái trong nháy mắt bị đốt cháy không còn chút nào, hơn nữa đã bụi gai đã đâm vào trong cơ thể cũng bắt đầu từng cái vỡ ra.
Tử phu nghân biến sắc, cả kinh nói:
– Đây là lửa gì?
Nàng vội vàng tăng mạnh quyết ấn chi lực, nhưng vẫn như cũ khó mà ngăn cản hư hỏa đốt cháy, lực lượng đang từ bên trong ma khu biến mất.
Thú ngư trong vân thải quát khẽ:
– Lão đại, thiên địa thủy nguyên
Tay trái Nghiễm Hiền giơ lên, một đạo thủy nguyên chi lực ở lòng bàn tay hoàn toàn mở ra, lập tức biến hóa thành long, lăng không rít gào đi.
Đế Dạ cười lạnh một tiếng, hai tay quyết ấn, Băng Sát Tâm Diễm nổi lên, tản mát ra vô cùng liệt hỏa uy lực mạnh mẽ, đạo thủy long kia xoay quanh ở trên khoảng không, càng không dám xuống phía dưới.
Thú ngư ngưng chỉ dựng lên, hướng tới mi tâm của mình điểm một cái, một đạo kim quang bắn ra.
Kim quang kia trên không trung hóa thành một trận kim vũ, bay lả tả xuống, hối vào bên trong thủy long.
Nhất thời long hống cửu thiển, hóa thành kim thân thủy long bỗng nhiên lao xuống
Đế Dạ lật tay vỗ một cái, Băng Sát Tâm Diễm trực tiếp bay ra ngoài, nghênh hướng kim thân thủy long.
– Ầm ầm!
Toàn bộ hình rồng trong nháy mắt nổ lên, hóa thành vô số hơi nước chưng khô, còn có khắp bầu trời kim vũ phiêu tán ra, nhỏ giọt tí tách rơi.
Mà đóa tâm diễm tuy rằng trở nên sáng tối bất định, nhưng vẫn như cũ đứng ngạo nghễ trong mưa gió.
– Nếu đám tạp ngư các ngươi vội vã đi tìm chết, ta sẽ đưa ngươi đi làm cá chết.
Đế Dạ hét lớn một tiếng, một đạo ấn quyết điểm ra, không trung đóa Băng Sát Tâm Diễm nhất thời trở nên trắng bệch một mảnh, toàn bộ thời không tựa hồ hơi bị ngưng đọng.
– Phanh!
Băng Sát Tâm Diễm lăng không nổ lên, hỏa diễm chi lực ngập trời hướng ra bốn phương tám hướng đốt thiêu cháy, tuy rằng không thấy hỏa ảnh, lại mỗi người dường như đặt ở trong địa hỏa nướng lên, da dẻ trực tiếp bị nứt nẻ ra.
Hơn nữa những nơi hỏa diễm đi qua, đều hóa thành màu lam nhạt, hình như thời không bị ngưng kết, vạn vật tĩnh vô sanh cơ.
Đột nhiên một đạo thanh âm vang lên, sáo ngọc du dương như trời hạn gặp mưa rào, chảy xuôi ở trong trái tim của mọi người, một mảnh thanh lương chi ý, tan ra ngọn lửa nóng cháy kia.
Toàn bộ không gian theo tiếng địch mà nhộn nhạo, trở nên hoảng hốt bất định, vặn vẹo không ngừng.
Ngay cả thân thể Đế Dạ cũng bắt đầu trở nên ngã trái ngã phải, như là tùy thời muốn nứt ra vậy.
– Phanh!
Rốt cục ở dưới hải địch chi âm, toàn bộ ma khu trong nháy mắt tan vỡ, hóa thành vô số ma khí trên không trung nổ lên, hướng ra bốn phương tám hướng tán đi.
– Hừm, mặc cho ngươi thủ đoạn thông thiên, hôm nay cũng phải lưu lại!
Từ đầu tới cuối tên nam tử ngồi ngay ngắn ở trên vương tọa kia hừ một tiếng, nâng tay phải lên hướng chỗ tay vịn vỗ xuống, nhất thời hải thiên chấn động.
Trên không trung lập tức hiện ra hắc bạch song sắc hai nhân ngư, truy đuổi chơi đùa với nhau, hóa thành một bộ thái cực đồ án, không ngừng diễn sinh lên.