Trước đó Mạc Tiểu Xuyên thực lực kinh thiên, nếu là có thể khôi phục lại thực lực, có thể mang theo mọi người mở ra một đường máu tới cũng nói không chừng.
Mạc Tiểu Xuyên cười khổ lắc lắc đầu nói:
– Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết là có người chiếm cứ cơ thể của ta, hiện tại hoàn toàn không cảm ứng được dị dạng.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Lần này thật là lên trời không đường xuống đất không cửa.
Mạc Tiểu Xuyên cười khổ nói:
– Lẽ nào sư phụ cũng không có cách gì sao?
Cho tới nay, Cổ Phi Dương trong mắt hắn đều là gần như thần tồn tại, rất khó tưởng tượng hắn cũng sẽ có lúc không có chủ ý.
Lý Vân Tiêu buồn khổ nói:
– Nhân lực có lúc cạn kiệt, ta cũng không phải thần.
Trên bầu trời mọc như rừng, đều là thời đại này người mạnh nhất, căn bản không có bất luận cái gì chạy trốn khả năng.
– Hừm
Toàn Tu hừ lạnh một tiếng, nói:
– Người mạo phạm hải tộc tôn nghiêm, chết!
Hắn lãnh lệ quát một tiếng, trong tay một đạo hắc mang lóe ra dựng lên.
Mọi người chỉ cảm thấy một lực lượng vô cùng trước mặt đè xuống, ở trên mặt biển nổ lên
– Ầm ầm
Mọi người phi độn mà chạy, cổ lực lượng kia nổ lên, mấy người tức thì bị nổ thành trọng thương, ngụm lớn thổ huyết không ngừng.
Một người trong đó chính là Bạc Vũ Kình, hắn cả giận nói:
– Nghiễm Hiền, ngươi ngay cả ta cũng muốn giết?
– Nga? Ngươi lại là loại hàng nào?
Nghiễm Hiền không mặn không lạt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt một mảnh băng lãnh.
– Ngươi…
Bạc Vũ Kình cả giận nói:
– Được, giỏi cho ngươi biết giả bộ a…
Nghiễm Hiền cười lạnh nói:
– Nga, nguyên lai là Bạc Vũ Kình, ta nói thế nào quen mặt như vậy. Nhất đẳng ngươi hơn mười năm, như thế thất ước thật là đại trượng phu sao?
Bạc Vũ Kình hơi biến sắc mặt, lạnh lùng nói:
– Chuyện xảy ra có nguyên nhân, lẽ nào ngươi tuyệt không nhớ tình bạn cũ, thật sự muốn giết ta?
Thanh âm bên trong vân thải kia đột nhiên nói rằng:
– Đại nhân, trên người người này có một lực lượng cực kỳ quái dị, không chỉ có thôn phệ thần nhãn chi lực của ta, hơn nữa để ta cảm thấy thập phần khó chịu, cực kỳ cổ quái a.
Nghiễm Hiền biến sắc, tựa hồ nghĩ tới điều gì, trong mắt tuôn ra một đoàn quang mang, bỗng nhiên cười to nói:
– Ha ha, nghê thạch, nhất định là nghê thạch, khối nghê thạch kia ngươi vẫn mang theo trên người a!
Trên mặt hắn hưng phấn dị thường, kích động nói:
– Nghĩ không ra mấy chục năm qua rồi, ngươi không quản xa vạn dặm vội tới tặng cho ta nghê thạch, ta quả thật có chút không nỡ giết ngươi!
Mọi người tất cả giật mình, bao quát hải tộc lục bộ, bọn họ đều là dưới bầu trời đều biết cường giả, tự nhiên minh bạch nghê thạch là vật gì.
Ngay cả xa xa Đế Dạ và tiểu Hồng đang chiến túi bụi, cũng là nhịn không được quay đầu, khiếp sợ nhìn Bạc Vũ Kình.
Bạc Vũ Kình sắc mặt đại biến, vốn có khối nghê thạch này hắn định dùng đến làm lợi thế cùng với Nghiễm Hiền đàm phán, không muốn bị đối phương phát hiện, lúc này hoàn toàn đã không có điều kiện ngang nhau.
Nghiễm Hiền liếm môi, hưng phấn mà lại nghi ngờ nhìn chằm chằm tiểu Hồng, không hiểu nói:
– Nếu nghê thạch còn đang trên người ngươi, như vậy nghê hồng hóa linh chẳng lẽ là một khối khác?
Hắn nhìn Bạc Vũ Kình, giễu cợt nói:
– Mất đi lợi thế cùng với ta đàm phán, Vũ Kình lão đệ có phải rất tức giận hay không, nên làm thế nào bảo mệnh đây?
Toàn Tu vẻ mặt cười nhạt, như là mèo vờn con chuột vậy, trong tay liên tục nhảy ra nhiều đóa cành hoa, từng cái nổ đi ra ngoài, nhìn mọi người chạy thục mạng hình dạng, cười to không ngớt.
Tất cả mọi người đều là vẻ mặt âm trầm, tập hợp lực lượng của bọn họ, vị tất không có khả năng đánh một trận, chỉ là chiến thắng Tu Toàn thì như thế nào?
Cũng là một con đường chết, đều là trong lòng sinh ra tuyệt vọng.
Trong mắt Bạc Vũ Kình chợt lóe sáng, hừ lạnh nói:
– Nghiễm Hiền, không nói đến nghê thạch có ở trên người ta hay không, ta còn có một đạo lợi thế cùng với ngươi đàm phán.
– Nga?
Nghiễm Hiền hài hước cười lạnh nói:
– Mau nói đi, nói chậm có thể sẽ chết mất.
Toàn Tu cũng là cười ha hả, từng đạo công kích từ trong tay nhấc lên, không chút kiêng kỵ hướng phía trên người Bạc Vũ Kình oanh đến
Bạc Vũ Kình giận dữ, lạnh giọng nói:
– Nghiễm Hiền, đại ca ngươi Nghiễm Nguyên hạ lạc ngươi không muốn biết sao?
– Cái gì?
Nghiễm Hiền bỗng nhiên kinh hãi, thần sắc đại biến
Toàn Tu cũng là toàn thân chấn động, trong tay công kích mạnh mẽ hướng sang bên cạnh vỗ đi, trực tiếp đánh vào bên trong biển rộng bên cạnh Bạc Vũ Kình, nhấc lên kinh thiên sóng biển.
Bạc Vũ Kình điều tức một chút khí cơ trong cơ thể, cười lạnh nói:
– Thế nào, không giết ta?
Trên bầu trời, lục tộc chi chủ cũng toàn bộ sắc mặt đại biến, ai nấy trầm mặc không nói.
Năm xưa Đông Hải vương cung đại biến, Nghiễm Hiền một chút giết thân ca ca Nghiễm Nguyên của mình, khiến cho cực đại rung động, thậm chí còn có hơn mười tộc liên tiếp bị liên lụy, triệt để từ trong biển rộng tiêu thất.
Việc này tuy rằng mọi người đều biết, nhưng là Đông Hải cấm kỵ, ai cũng không dám nhắc tới.
Mọi người ai nấy lẳng lặng đứng thẳng, không dám cổ họng một tiếng.
Trong mắt Nghiễm Hiền sát ý dần dần bạo khởi, lạnh giọng nói:
– Nghiễm Nguyên phản bội đã chết, ngươi muốn lừa gạt ta?
Bạc Vũ Kình châm chọc nói:
– Nga? Ngươi xác định?
Trên mặt hắn lộ ra vẻ đắc ý cười nhạt, bộ dáng tựa hồ nắm chắc phần thắng, cười to nói:
– Tất cả mọi người tại đây đều có thể chứng kiến Nghiễm Nguyên không chỉ có không chết, hơn nữa thực lực càng hơn so với Nghiễm Nguyên khi trước, đó là Hãm Không Đảo đảo chủ a, không chỉ có như vậy, hắn còn chiếm được hải thần lưu lại pháp hoa đài sen – Như Thị Ngã Văn.
– Cái gì?
Nghiễm Hiền cả người đại chấn, còn lại hải tộc cũng là ai nấy kinh hãi không ngớt, tựa hồ không thể tin được.
Như Thị Ngã Văn là huyền khí của lịch đại tứ hải chi chủ, làm sao có thể bị người đạt được?
Nhưng Nghiễm Hiền và lục tộc chi chủ cũng hết sức rõ ràng, pháp hoa đài sen Như Thị Ngã Văn vẫn luôn là dùng để trấn áp ma chủ phân thân.
Hơn mười năm trước Đông Hải vương cung biến đổi lớn, phong ấn đại trận bị phá, Như Thị Ngã Văn cũng không biết tung tích.
Bạc Vũ Kình tiếp tục cười lạnh nói:
– Có phải là rất giật mình? Rất tuyệt vọng hay không? Ha ha, càng làm cho ngươi tuyệt vọng còn có, Nghiễm Nguyên đã luyện hóa Như Thị Ngã Văn, đột phá đến đỉnh phong Vũ Đế giết ngươi, chỉ là vấn đề thời gian thôi, ha ha ha
Trên toàn bộ biển rộngg, ngoại trừ tiếng đánh nhau giữa tiểu Hồng và ma nô liên thủ giết Đế Dạ ra, cũng chỉ còn lại có tiếng cười to đắc ý của hắn, ở trên mặt biển truyền ra.
Sắc mặt Nghiễm Hiền cực kỳ âm trầm, lạnh giọng nói:
– Coi như là ngươi nói là thật, điều này tựa hồ cũng không phải lợi thế để ngươi giữ được mạng sống đi?
Bạc Vũ Kình lạnh lùng nói:
– Lợi thế giữa mạng sống của ta chính là — hiện nay thế gian, chỉ có ta mới có thể tìm được Nghiễm Nguyên.
Nghiễm Hiền trầm giọng nói:
– Ngươi đã thuyết phục ta, có thể tạm thời không chết rồi.