Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1777: Như thị ngã văn (2)

– Lý Vân Tiêu, ngươi lại dám phân tâm?

Sắc mặt Nhuận Tường phát lạnh, nộ khí hiển hiện trên mặt, phảng phất như nhận phải nhục nhã cực lớn vậy.

Long chi tích chuy trong tay gào thét ra, trong từng đốt xương sống đều phát ra thanh âm “Đùng”, trên không trung tràn đầy các cốt ảnh trắng tinh.

Thân ảnh Lý Vân Tiêu trên không trung không ngừng bị Long chi tích chuy nổ nát, nhưng đều là đạo đạo tàn ảnh.

Thanh âm của hắn từ bốn phương tám hướng truyền đến, cười nói:

– Thật có lỗi, chấn động vừa rồi quá lớn, quá dọa người rồi. Hiện giờ đã phục hồi tinh thần lại, có thể tiễn đưa ngươi lên đường được rồi.

Nhuận Tường mặt âm trầm, nói:

– Hừ dám miệt thị ta, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá thật nhiều.

Tay phải hắn co lại, Long chi tích chuy kia liền bay trở về, hóa thành mấy vòng vòng trên người, phần đầu xương sống hóa thành một cái đầu rồng, khoát trên vai trái hắn, mà tay phải lại lăng không một trảo, liền có một chùm tia sáng ngưng ra trên lòng bàn tay, hóa thành một thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương.

“Loong coong”

Trường thương hiện thế, lập tức phát ra tiếng khí minh cường đại.

Trên hai lưỡi nhận mỗi cái treo chín cái vòng đồng, thân thương được nguyên lực Nhuận Tường rót vào, truyền đến trận trận tiếng hung thú gào thét.

Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, dừng ở chuôi trường thương này, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng ra, dùng nhãn lực của hắn tự nhiên có thể phát hiện sự bất phàm của thương này.

Chỉ là hắn và Nhuận Tường đã giao thủ nhiều lần, chưa bao giờ thấy qua huyền khí này cả, mặc dù là vào thời khắc sống còn cũng chưa từng thấy hắn sử dụng, Lý Vân Tiêu không khỏi cảm thấy hoài nghi.

Hai tay Nhuận Tường nắm lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương hoành trước người, một đạo kim quang từ trên thân thương hiển hiện, trên không trung ngưng ra một cái Ma Ha cổ tự.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, cả kinh nói:

– Ma Ha Cổ Khí

Ma Ha cổ tự màu vàng kia biến hóa ra trên không trung, hóa thành một đạo vầng sáng, trong đó truyền đến trận trận tiếng gầm gừ, thậm chí có hư ảnh hung thú lăng không hiển hóa ra, xoay quanh bốn phía vầng sáng kia.

Sắc mặt Nhuận Tường lộ ra nụ cười lạnh, trong miệng khẽ nói:

– Lục Đoạn– Thiên Tung.

Trường thương tuôn ra một hồi kim mang, như Liệt Nhật nắm trong tay, hắn lăng không lướt tới liền Súc Địa Thành Thốn, vọt lên cao chém xuống

Lý Vân Tiêu sắc mặt trầm xuống, tay trái bấm kháp kiếm quyết điểm lên trên thân Lãnh Kiếm Băng Sương, một đạo kiếm âm thanh thúy vang lên, một cái kiếm phù tinh xảo bắn ra. Lãnh Kiếm Băng Sương trực tiếp đâm vào trong Kiếm Phù kia, dưới chân hắn lập tức hiện ra một cái trận pháp màu xanh da trời.

Một cổ lực lượng bành trướng từ từ bay lên trong trận pháp, rót vào trong Lãnh Kiếm Băng Sương nội, lăng không quét ngang mà đi.

Nhuận Tường lấn thân tới, một tay giơ lên chiến thương chém xuống.

“Bành”

Lực lượng trên Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương trực tiếp đánh phá trận pháp phòng ngự, chém lên trên thân kiếm.

“Phanh”

Đạo vầng sáng màu vàng trên thân thương vào lúc này nổ lên, một cổ Hồng Hoang kình lực khó nói nên lời gào thét mà ra, đâm mạnh tới Lý Vân Tiêu

– Con em ngươi!

Lý Vân Tiêu chấn động, hắn biết rõ đây là lực lượng quy tắc do Ma Ha cổ tự diễn biến thành, hơn nữa Nhuận Tường đã có thể khống chế tùy tâm sở dục rồi.

Không kịp nghĩ nhiều, lực lượng toàn thân hắn đều tập trung vào Lãnh Kiếm Băng Sương, giờ phút này bị đối phương dùng Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương ngăn chặn, hoàn toàn không cách nào bứt ra được.

Cổ quy tắc chi lực kia đã lăng không mà xuống, vào thời khắc nguy cấp vạn phần, Thái Cổ Thiên Mục nơi mi tâm hắn bỗng nhiên mở ra, vậy mà đánh ra một nắm đấm.

Đúng là nắm đấm của Hồ Lô Tiểu Kim Cương, một cái Kim Cương Quyền đánh ra, trên quyền phong hiện ra một đóa bạch diễm rét căm căm, đang không ngừng nhảy nhót lấy.

“Oanh”

Quyền áp trực tiếp ngăn cản lấy cổ quy tắc chi lực kia lại.

Đóa bạch diễm nhảy lên kia càng đánh vào trong vầng sáng nổ bung, trên thương vốn vàng chói nhưng trong chốc lát đã mất đi nhan sắc, biến thành xám trắng.

– Cái gì?

Nhuận Tường chấn động, hắn vốn ổn chiếm thượng phong lại đột nhiên cảm thấy một cổ khí tức hùng mạnh đập vào mặt.

Chiến thương không ai bì nổi vào thời khắc này tựa hồ như bị áp chế xuống, có cảm giác như sắp lập tức tắt lửa vậy.

Nội tâm của hắn hoảng hốt, chuôi chiến thương này đúng là một trong các giao dịch giữa hắn và Quảng Nguyên, vốn muốn xuất kỳ bất ý, giết cho Lý Vân Tiêu một trở tay không kịp, nhưng không thể tưởng được vừa chiếm thượng phong đã bị phản chế lại ngay.

Khóe miệng Lý Vân Tiêu hiện ra nụ cười lạnh, lạnh giọng nói:

– So huyền khí với ta, đầu ngươi bị cửa kẹp sao?

Phía sau hắn duỗi ra hai đầu bốn tay, trong đó một cánh tay cầm lấy cái búa đánh tới trên đầu hắn.

Nhuận Tường kinh hãi, trên trường kiếm của Lý Vân Tiêu đột nhiên truyền đến một đạo hấp lực, ngược lại áp chế khiến hắn không cách nào bức ra được, mà cái búa lại mang theo lực lượng vạn quân lôi đình đánh xuống.

Vào thời khắc mấu chốt này, Long chi tích chuy vòng trên người hắn chợt buông lỏng, đầu rồng nằm sấp trên vai trái chợt mở ra miệng rộng, gầm thét cắn tới cái búa.

“Ầm ầm”

Cái búa đánh lên Long chi tích chuy, lôi điện bắn ra bốn phía, chấn khiến dãy bạch cốt kia không ngừng giãy dụa trên không trung, đầu rồng cũng không ngừng run rẩy.

Dưới cơn chấn động, Nhuận Tường cũng rút ra chiến thương, liên tiếp lui về phía sau.

Xương sống bạch sắc kia cũng lập tức bay về, lần nữa vòng trên người hắn, Nhuận Tường lộ ra vẻ đau lòng nhìn thoáng qua đầu rồng kia.

Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, Long chi tích chuy kia tựa hồ hơi khác với trước. Nhưng cụ thể thế nào hắn lại không nói rõ được, nếu nói trước kia nó chỉ là một kiện tử vật, có thể hóa thành La Hậu chiến thương vậy thì hiện giờ biến ra đầu rồng lại nhiều hơn một tia linh tính.

Hơn nữa vừa rồi đầu rộng kia mở ra miệng rộng bộ dáng như muốn ăn người...

Hắn không khỏi quay đầu đi, nhìn thoáng qua Quảng Nguyên ở xa xa

Quảng Nguyên bị mọi người vây công nhưng vẫn nhàn nhã dạo chơi, nhẹ nhõm ứng đối, thỉnh thoảng còn chú ý đến hai người bọn hắn tranh đấu, thỉnh thoảng lại biến ra đầu rồng nuốt lấy mấy người nhai nghiến lấy.

Đột nhiên một đạo loa âm vang lên, bầu trời giống như vằn nước nhộn nhạo ra, một cổ sóng âm chi lực rất mạnh lăng không mà xuống, bao lấy cả người Quảng Nguyên vào trong đó

Theo không gian chấn động, ở nơi phát ra sóng âm, một gã Hải tộc toàn thân xám trắng lúc ẩn lúc hiện, trong tay cầm lấy Cửu Thải Thiên Loa thổi lên.

Trong lòng Quảng Nguyên cả kinh, nhìn khắp mọi nơi.

Sự chú ý của hắn một mực ở trên người Nhuận Tường và Lý Vân Tiêu, xa xa Cửu Thiên và Lãnh Vũ đang khổ chiến lấy, nhưng lại không thấy thân ảnh Triệu Văn Chiến.

– Chẳng lẽ Triệu Văn Chiến chết rồi sao?

Trong mắt Quảng Nguyên tuôn ra một đoàn sát khí lạnh như băng, Triệu Văn Chiến chính là Thuật Luyện Sư cửu giai, vô luận là dùng hay là ăn, đều cực kỳ quan trọng đối với hắn.

– Đáng chết, ngũ đảo chủ đâu rồi?

Hắn hét lớn một tiếng, giơ lên tay phải, năm ngón tay nắm chặt tụ khí, lăng không đánh ra một quyền.