Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1766: Trao đổi (1)

Tất cả mọi người yên lặng nhìn xem, không hề có người nào lên tiếng cả. Mọi người đều biết chắc chắn sẽ không phải chén bình thường, nếu không Triệu Văn Chiến dù bị nước bọt dìm thôi cũng chết rồi.

Lý Vân Tiêu lại chấn động, thiếu chút nữa đã trực tiếp đứng bật dậy, hắn tựa hồ đã nhận ra lai lịch cái chén này, trong mắt lóe ra dị sắc, có chút khó có thể tin

Triệu Văn Chiến nắm cái chén kia trong ra, lộ ra vẻ hân thưởng cực độ, nói:

– Cái chén sứ trắng này gọi là Bạch Phạn, chính là một vị Đại Thuật Luyện Sư của Nhân tộc vào mấy trăm năm trước luyện chế thành.

– Quả nhiên.

Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ khiếp sợ khó có thể che dấu, tựa hồ không thể tin được Bạch Phạn vậy mà lại bị mang ra đấu giá.

Triệu Văn Chiến ở trên đài nói:

– Này chén không những được dùng để cơm, hơn nữa còn là một kiện trận khí cực kỳ lợi hại, hơn nữa có hai công năng chủ yếu: một là có thể thu lấy bảo bối huyền khí trên người đối phương, hai là có thể kết thành đại trận phòng ngự, dù là Võ Đế cao giai cũng khó mà công phá.

– Mẹ nó, không phải vũ khí công kích thì cần làm gì chứ? Chẳng lẽ cả ngày cầm cái chén này trên tay đi chém giết với bảo bối của người khác sao?

– Ha ha, Văn Chiến tiên sinh không phải nói sao, cái chén này còn có thể được dùng để ăn cơm nha, ha ha.

Không ít Hải tộc để nhao nhao lộ ra vẻ bất mãn, tựa hồ cảm thấy cực kỳ thất vọng đối với huyền khí này. Dù sao ba kiện bảo vật áp trục, mỗi người đều rất kích động.

Tư duy Hải tộc có chút khác với nhân loại, trong mắt bọn hắn huyền khí công kích mới là tốt nhất, tiếp theo là huyền khí phòng ngự, về phần loại trận khí này căn bản không thể lọt vào mắt được.

Mà Lý Vân Tiêu lại nuốt nuốt nước miếng, chỉ có hắn biết rõ lực lượng Bạch Phạn mạnh bao nhiêu, huyền khí này trong truyền thuyết có thể trực tiếp cảm ứng được thiên tài địa bảo và nơi linh khí dồi dào, hơn nữa có thể cách không nhiếp vật. Đây quả thực là thần kỹ nghịch thiên không thể tưởng tượng nổi.

Hắn kiếp trước cũng đã đọc qua một ít tư liệu về huyền khí này, tựa hồ có quan hệ rất lớn với chất liệu bản thân nó, căn bản khó có thể luyện chế ra cái thứ hai được nữa

Triệu Văn Chiến không để ý tới mọi người bất mãn và mỉa mai, mở miệng nói:

– Kiện bảo vật này thuộc sở hữu đảo Hãm Không ta, là một trong các trân tàng cực phẩm, chư vị chỉ cần xuất ra một thứ có giá trị tương đương liền có thể đổi được

Một gã Hải tộc nhịn không được mỉa mai nói:

– Cái chén này Văn Chiến tiên sinh vẫn nên giữ lại để tự ăn cơm đi.

Một gã khác cũng bất mãn nói:

– Ai muốn đổi tranh thủ thời gian đổi đi, tranh thủ đưa ra kiện bảo vật thứ hai a!

Trong Hải tộc cũng có người biết hàng, một gã Hải tộc béo tròn bay lên đài, lấy ra một tảng đá lớn màu đỏ một tay có thể ôm hết đặt xuống đài.

“Oanh” một tiếng, hòn đá kia trực tiếp lún xuống hơn phân nửa.

Hải tộc béo tròn kia nói:

– Khối Long Huyết Thạch này đổi Bạch Phạn, Văn Chiến tiên sinh cảm thấy thế nào?

– Cái gì? Đó là Long Huyết Thạch?

Bên dưới thoáng cái lập tức nổ vang, nhao nhao hoảng sợ đứng lên nhìn lại.

Một khối Long Huyết Thạch như thế, sợ rằng đó là toàn bộ huyết dịch của một đầu Long chết đi a?

Sắc mặt Nhuận Tường mặt trầm xuống, trong con ngươi lóe lên hàn khí, lộ ra cực độ không thoải mái.

Lý Vân Tiêu nhìn Long Huyết Thạch kia, lắc đầu, sau đó đùa giỡn nhìn qua Nhuận Tường nói:

– Độ tinh khiết huyết dịch của Long Huyết Thạch kia còn không bằng máu của ngươi, Nhuận Tường huynh nếu nguyện ý rỉ chút máu ra thì có thể phát tài lớn rồi.

“Hừ”

Nhuận Tường hừ lạnh một tiếng, xanh mặt không nói thêm gì nữa.

Nhưng Long huyết đối với Hải tộc mà nói là thứ trân quý bực nào, cơ hồ có thể sánh ngang với thiên tài địa bảo có thể gia tăng công lực rất mạnh rồi

Ban đầu ở ven biển Đông Hải, huyết dịch Nhuận Tường hóa tinh, rơi vào trong biển rộng, bị vô số các loại hải thú tranh giành nhau ăn, đều đã xảy ra biến dị hàng loạt, trở thành tồn tại hung hãn đến cực điểm.

Một khối Long Huyết Thạch lớn như thế khiến mọi người đều thèm đến chảy nước miếng.

– Đó thật sự là Long Huyết Thạch sao? Tại sao có thể có người ngốc thế chứ, lại dùng chí bảo đi đổi lấy thứ rác rưởi?

– Long Huyết Thạch này có bán ra không? Trong tay của ta có một kiện huyền khí cửu giai, nguyện ý mang ra đổi nó.

– Chỗ tacó huyền khí cửu giai trung cấp, nguyện ý đổi.

Dưới đài nhao nhao kêu lên, mọi người đều nhìn về phía khối Long Huyết Thạch kia.

Triệu Văn Chiến hai tay thả lỏng phía sau, cao giọng nói:

– Đều yên tĩnh.

Hắn nhìn Hải tộc béo tròn kia nói:

– Khối Long Huyết Thạch này quả thật giá trị cực cao, không chỉ đủ sức nặng, hơn nữa cơ hồ bảo tồn tinh hoa một đầu Địa Long trong đó. Nhưng đáng tiếc ah, chỉ là một đầu Địa Long mà thôi.

Hắn lắc đầu, cảm thấy rất tiếc nuối đối với phẩm chất huyết dịch này.

Sắc mặt Hải tộc béo tròn kia trầm xuống, xanh mặt nói:

– Mặc dù là Địa Long, đó cũng là thứ cực kỳ khó được, chẳng lẽ còn không đủ để đổi lấy Bạch Phạn này sao?

Triệu Văn Chiến nhẹ nhàng lắc đầu, trong miệng thốt ra hai chữ, nói:

– Không đủ!

Sắc mặt Hải tộc béo tròn trở nên cực kỳ khó coi, dưới đài cũng xôn xao, phảng phất như không thể tin được.

– Văn Chiến tiên sinh, cái Bạch Phạn này của ngươi muốn đổi vật gì? Ta đổi với ngươi.

Không ít người kêu lên, hi vọng thông qua đổi lấy Bạch Phạn lại đi đổi lấy khối Long Huyết Thạch kia.

Cũng có một ít người nói thầm, nói:

– Không phải hai người bọn họ hợp nhau làm trò, dụ dỗ chúng ta đổi lấy Bạch Phạn kia đấy chứ? Đợi đến khi cái chén bể kia vừa vào tay, Long Huyết Thạch trong tay tên béo kia cũng không đổi nữa.

Mấy tên Hải tộc khác lại lộ ra vẻ chợt hiểu, liên tục gật đầu nói:

– Đích thị là như thế, đích thị là như thế.

Lý Vân Tiêu lắc đầu, Triệu Văn Chiến cũng là Thuật Luyện Sư cửu giai như hắn, tự nhiên sẽ hiểu rõ sự trân quý của Bạch Phạn, kiện vật phẩm này sợ rằng phải lưu phách rồi, có lẽ đối phương căn bản cũng không muốn bán ra, chỉ lấy ra để triễn lãm một chút thôi.

Hắn trầm tư một hồi, cảm thấy có chút không cam lòng, lập tức hóa thành một đạo quang mang bay lên đài.

Triệu Văn Chiến cười nhìn qua hắn, nói:

– Vân Tiêu công tử cũng muốn xuất thủ? Văn Chiến rất chờ mong đấy, không biết công tử sẽ xuất ra bảo vật gì?

Trên người Lý Vân Tiêu thứ trân quý hơn Bạch Phạn còn nhiều, rất nhiều, nhưng mỗi một kiện đều là chí bảo, đều có được tác dụng không thể thay thế nên hắn không thể đổi được.

Hắn lấy ra một cái ngọc giản, ném tới, nói:

– Ta dùng công pháp này đổi lấy Bạch Phạn, không biết Văn Chiến tiên sinh cảm thấy có đáng giá không?

– Ah?

Triệu Văn Chiến tiếp nhận ngọc giản, trên mặt lộ ra vẻ tò mò cực độ, cười nói:

– Xem Vân Tiêu công tử bộ dạng tràn đầy tự tin, Văn Chiến thật sự rất ngạc nhiên đấy. Trong thiên hạ công pháp tuy nhiều, nhưng có thể đổi lấy Bạch Phạn thật sự rất có hạn.