Toàn thân Lý Vân Tiêu chấn động, vừa mừng vừa sợ nói:
– Lời ấy là thực? Vậy ngươi đến tột cùng muốn ta làm chuyện gì? Ta cũng rất tò mò đấy!
Thủy Tiên có chút khó xử nói:
– Đợi lát nữa nói sau, hiện giờ không thích hợp nói chuyện này.
Lý Vân Tiêu cười cười, nói:
– Đi.
Huyễn bảo đại hội lại tiếp tục, tên Hải tộc dùng Ba Tuần chi hoa đổi lại bốn kiện huyền khí cửu giai cũng đã biến mất trong hội trường, đạt được chư bảo, lâp tức chạy trốn cũng không có gì lạ cả.
Bắc Minh Lai Phong sau khi trải qua chuyện này tựa như mất hồn vậy, bắt đầu đứng ngồi không yên, không biết tiếp theo sẽ gặp chuyện thế nào. Hơn nữa Bắc Minh Kháng Thiên cũng trực tiếp cảnh cáo hắn, nếu không nên trêu chọc Lý Vân Tiêu nữa.
Giờ phút này một gã Hải tộc bay lên đài, đưa một túi trữ vật cho Triệu Văn Chiến.
Triệu Văn Chiến sau khi nhìn qua, lập tức ngạc nhiên lộ ra vẻ cổ quái, sau đó mới gật đầu nói:
– Đây là một khối Đan Tinh Thán Thạch.
Lời hắn vừa dứt, dưới đài lập tức nổi lên phản ứng không nhỏ, phần lớn là tiếng mắng.
– Ta không nghe lầm chứ? Đan Tinh Thán Thạch cũng có thể lên mặt bàn sao?
Cái gọi là Đan Tinh Thán Thạch chính một thứ cực kỳ chắc chắn trong biển rộng, độ cứng không thua tài liệu cửu giai, nhưng vật ấy lại không có bất kỳ linh khí nào cả, cũng không phải là thiên tài địa bảo. Trong biển rộng tồn lượng không nhiều lắm, nhưng cũng không có gì quý trọng cả.
Triệu Văn Chiến mỉm cười nói:
– Mặc dù là một khối Đan Tinh Thán Thạch, nhưng lại là khối Đan Tinh Thán Thạch lớn nhất mà cuộc đời này ta từng thấy, nhìn qua cũng chừng trăm tấn đấy!
– Trăm tấn?
Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, bị số lượng này dọa sợ, nhao nhao ngậm miệng lại, nhưng vẫn còn có người thấp giọng phàn nàn bất mãn.
Tên đưa bảo vật sau khi nói cảm ơn với Triệu Văn Chiến, nhân tiện nói:
– Ta hy vọng có thể đối lấy đại lượng thiên tài địa bảo tăng lên công lực.
Triệu Văn Chiến nói:
– Tăng lên công lực sao? Cái này khó đấy.
Phía dưới cũng nhao nhao nghị luận, đột nhiên một gã Hải tộc bay lên đài, nói:
– Có thể để cho ta xem xét Đan Tinh Thán Thạch kia được không?
Người Hải tộc kia toàn bộ trên đầu sinh ra ba cái sừng, làn da hiện lên màu nâu, hành động đều ẩn ẩn lộ ra khí tức rất mạnh.
Triệu Văn Chiến mở túi trữ vật ra, tên Hải tộc kia vừa nhìn qua trên mặt liền lộ ra vẻ mừng như điên, lập tức khôi phục bình tĩnh, nhìn qua người giao dịch kia nói:
– Chỗ ta có một cây Hóa Thanh Phục Linh, không biết bằng hữu định như thế nào?
Người kia vui vẻ, nói:
– Có bao nhiêu?
– Bao nhiêu?
Tên Hải tộc kia cười lạnh nói:
– Công hiệu Hóa Thanh Phục Linh chắc hẳn mọi người đều biết, coi như là cường giả Võ Đế trung giai ăn vào cũng có hiệu quả, một cây đổi với ngươi cũng đã dư xài rồi.
Người kia vội vàng lắc đầu, nói:
– Không được, một cây quá ít. Ít nhất phải ba cây!
– Ba gốc? Đầu óc ngươi có bệnh sao?
Tên Hải tộc kia cả giận nói:
– Ba gốc Hóa Thanh Phục Linh, dù là Võ Đế cao giai cũng có thể cần dùng đến, phải biết rằng vật tăng lên công lực mọi người đều cần cả, là một trong những thứ thịnh hành nhất. Khối Đan Tinh Thán Thạch này của ngươi quả thật khó được, nhưng tác dụng cũng không lớn lắm.
Người kia liền nói:
– Ta biết rõ, nhưng ta phải muốn ba gốc Hóa Thanh Phục Linh mới bằng lòng.
Tên kia Hải tộc kia cực kỳ tức giận, cắn răng nói:
– Hai gốc.
Người kia vẫn lắc đầu.
Giờ phút này đột nhiên một giọng nói truyền đến, nói:
– Ngươi xem thử những đan dược này của ta có hữu dụng không?
Một đạo quang mang bay thấp lên đài, đúng là Lý Vân Tiêu, hắn lần lượt lấy ra mấy cía bình nhỏ, sau đó cũng nhìn về phía khôi Đan Tinh Thán Thạch cả trăm tấn kia.
Người kia hồ nghi nói:
– Đan dược?
Trong Hải tộc bọn hắn rất ít đan dược, hắn mặc dù nghe qua nhưng chưa bao giờ thấy cả, nghi hoặc cầm lấy bình nhỏ
Nắp bình “Phanh” cái mở ra, liền nghe được một cổ mùi hương khiến cho người thoải mái cực độ, toàn thân cũng nhịn không được giật mình một cái.
Người kia đại hỉ, vội vàng đổ ra một viên, nó hiện ra màu lam nhạt, nhấp nhô trong lòng bàn tay, tản mát ra ánh sáng nhu hòa.
– Đan dược này...
Người kia kích động vạn phần, hắn đã phát giác được viên thuốc này có tác dụng rất lớn với hắn, chỉ ngửi một hơi thôi đã cảm thấy bình cảnh trong người như có dấu hiệu buông lỏng ra.
Triệu Văn Chiến cười nói:
– Vân Tiêu công tử quả thật vì Huyễn Bảo đại hội mà tốn không ít tâm tư ah, đây chính là Đại Thành Bí Đan cửu giai, chuyên dùng để đề thăng công lực. Hai miếng Đại Thành Bí Đan phẩm chất thế này cũng đủ để sánh bằng một cây Hóa Thanh Phục Linh rồi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Quả thật đã luyện chế ra một ít, vốn định lấy ra đấu giá đấy.
Người kia nghe Triệu Văn Chiến nói như thế, đã biết rõ không có giả, vội vàng nói:
– Đan dược này ngươi còn bao nhiêu?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ngươi cần bao nhiêu mới bằng lòng đổi?
Người kia trầm tư nói:
– Văn Chiến tiên sinh nói viên thuốc này hai viên có thể sánh bằng một cây Hóa Thanh Phục Linh, vậy ngươi cho ta sáu viên là được.
Lý Vân Tiêu không chút do dự nói:
– Tốt.
Hắn lúc này lấy ra sáu bình nhỏ mua đưa qua.
Đại Thành Bí Đan này hắn tổng cộng cũng chỉ luyện chế mười miếng, vốn muốn tham gia Huyễn Bảo đại hội đấu giá, nhưng Đan Tinh Thán Thạch kia hắn có trọng dụng nên chỉ đành thay đổi chủ ý.
– Chậm đã.
Tên kia Hải tộc đầu mọc ba sừng kai nộ trừng Lý Vân Tiêu, trực tiếp lấy ra ba gốc Hóa Thanh Phục Linh nói:
– Khối Đan Tinh Thán Thạch này ta muốn!
Hắn trực tiếp nhét Hóa Thanh Phục Linh vào trong tay đối phương, liền lấy đi túi trữ vật kia.
Lý Vân Tiêu cong ngón búng ra, một đạo quang mang bắn tới ngăn cản người kia lại.
– Làm cái gì?
Người nọ giận tím mặt, nhìn hằm hằm lấy Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Vật chủ nói muốn bán cho ngươi sao? Ta ra tám miếng Đại Thành Bí Đan.
Sắc mặt người nọ đại biến, trong mắt lập loè sát cơ, chỉ vào Lý Vân Tiêu cả giận nói:
– Tiểu tử, thứ này cực kỳ trọng yếu đối với ta, ngươi thật sự muốn đoạt với ta sao?
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Không có ý tứ, ta cũng muốn. Người trả giá cao được, xem ý người bán đi.
Người bán ra kia đại hỉ, vội vàng nói:
– Đương nhiên bán cho vị bằng hữu Nhân loại này rồi!
Lý Vân Tiêu mỉm cười, lúc này lấy ra tám bình Đại Thành Bí Đan cho hắn, sau đó thu lấy túi trữ vật kia.
Trong mắt tên cường giả Hải tộc đầu mọc ra ba sừng kia lóe ra lửa giận, uy hiếp nói:
– Ngươi giỏi.
Lý Vân Tiêu mặc kệ hắn, trực tiếp trở về chỗ ngồi của mình.
Tên cường giả Hải tộc ba sừng kia cũng hậm hực trở về, đi vào chính giữa một đám Hải tộc, trong đó không thiếu tộc nhân của hắn, tất cả đều lộ hàn mang nhìn chằm chằm lấy Lý Vân Tiêu, vây lại một chỗ như đang thương nghị gì đó.
Kế tiếp thịnh hội liền tiếp tục, các loại bảo vật lần lượt xuất hiện, mà ngay cả Nhuận Tường cũng ra tay đổi vài món, Lý Vân Tiêu cũng đổi hết một ít tài nguyên còn lại.