Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1738: Viễn cổ thần dịch lực (1)

Hắn tràn đầy tự tin nói:

– Xin tin tưởng phán đoán của ta, chỉ có thực lực cường đại như ta, mới có thể hảo hảo bảo vệ ngươi.

Sắc mặt Thủy Tiên càng ngày càng khó coi, chán ghét trong lòng cũng dần tích tụ, tùy thời đều có thể bạo phát ra.

Phi Minh nhịn không được mỉa mai nói:

– Thật vậy chăng? Huyết Xà đại nhân, vừa rồi ta thấy hỏa diễm mà nhân loại kia thi triển cũng rất lợi hại đấy. Nếu ngươi muốn chứng minh lời của mình, có nên làm chút gì đó không?

Trên mặt nam tử Huyết Xà Tộc hiện lên một tia tinh mang, lập tức lộ ra bộ dáng đã hiểu, xoay người đi từng bước tới Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêulạnh nhạt nhìn qua Phi Minh, duỗi ra một ngón giữa khinh bỉ.

Nam tử Huyết Xà Tộc khinh miệt nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, âm lãnh nói:

– Ta không không cần biết ngươi là người nào, cho ngươi ba tức, lập tức biến mất khỏi mắt ra, nếu không hậu quả không phải ngươi có thể gánh nổi đâu.

Lý Vân Tiêu đột nhiên cảm giác mình không biết nên nói gì cho phả, hắn luôn luôn là người mồm miệng lanh lợi, không thể tưởng được lại có lúc phải cứng họng thế này.

Hắn nói với Triệu Văn Chiến nói:

– Văn Chiến tiên sinh, quy củ đảo Hãm Không có cho phép chụp chết thằng ngu này không?

Triệu Văn Chiến lộ ra dáng tươi cười nói:

– Thế này quả thật có chút phiền phức, trong phường thị quả thật không cần động thủ.

Nam tử Huyết Xà Tộc lạnh lùng nói:

– Muốn mượn quy củ để bảo vệ tánh mạng? Ta cũng không tin ngươi đời này đều dừng lại trong phường thị này, chỉ cần ngươi rời khỏi một bước chính là tử kỳ của ngươi rồi.

Triệu Văn Chiến suy nghĩ một hồi, nói:

– Quy củ đảo Hãm Không là phường thị không cho phép nháo sự động thủ, nhưng hai vị đều là tu luyện giả hỏa hệ thần thông, không bằng như vậy đi, hai vị thi triển ra hỏa hệ thần thông, nếu như ngộ thương hoặc là ngộ sát đó cũng là chuyện không có cách nào cả.

– Tốt kế này rất hay.

Nam tử Huyết Xà Tộc cười to nói:

– Thủy Tiên tiểu thư chính là muốn tìm võ giả hỏa hệ thần thông, mà Huyết Xà nhất tộc ta chính là cường giả hỏa hệ trời sinh a!

Thân thể của hắn bắt đầu hóa thú, hình thể tăng lớn gấp đôi, một cổ yêu hỏa bắt đầu thiếu đốt trong cơ thể, toàn bộ thân hình đều bị bao phủ dưới một cổ hỏa diễm màu đỏ tươi như máu, trong hai tròng mắt bắn ra vẻ lạnh như băng và ngoan độc.

Hải tộc mọi nơi vừa thấy có náo nhiệt để xem, toàn bộ đều vây qua, không ít người nhận ra thân phận nam tử Huyết Xà Tộc kia, đều là kinh hô không thôi.

Lý Vân Tiêu nói:

– Văn Chiến huynh, xác định tỷ thí hỏa hệ thần thông ngộ sát không sao đúng không?

Triệu Văn Chiến nói:

– Không có sao.

Lý Vân Tiêu gật đầu, tay giơ lên, “Phanh” một tiếng, một đạo hỏa diễm màu đỏ nhạt xuất hiện trên ngón trỏ, thông thấu xinh đẹp.

Đồng tử Triệu Văn Chiến hơi co lại, sự cường đại của ngọn lửa trên ngón tay Lý Vân Tiêu vượt quá tưởng tượng của hắn, trước kia đã bị Sơn Hà Đỉnh chấn nhiếp, không có cẩn thận quan sát, nhưng giờ hắn mới phát hiện ra sự trân quý của ngọn lửa này cũng không dưới đại đỉnh kia.

Trong mắt Thủy Tiên cũng chớp động lên hào quang, ánh mắt thoáng cái ngưng tụ, loại rung động trong cơ thể cũng càng ngày càng mạnh. Nàng hiện giờ đã dám khẳng định 100%, Lý Vân Tiêu chính là người mà nàng muốn tìm.

– À? Lửa này...

Nam tử Huyết Xà Tộc cũng là cường giả hỏa hệ, thoáng cái đã cảm nhận được ngọn lửa kia cực kỳ không tầm thường.

Lực lượng thần thông bẩm sinh của hắn dưới ngọn lửa kia vậy mà bắt đầu trở nên run rẩy, một cổ sợ hãi và sợ run khó có thể ức chế lan tràn trong lòng.

Gương mặt nam tử Huyết Xà Tộc thoáng cái trở nên tái nhợt, lập tức hiểu rõ mình đã đá trúng thiết bản

Hắn hoảng sợ quát to một tiếng, lập tức vọt người lên muốn chạy trốn.

– Phong Hỏa Luân.

Một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên.

Chỉ nhìn thấy đám lửa nhỏ trên đầu ngón tay Lý Vân Tiêu bị một cổ gió lốc thổi bay, lập tức hóa thành chừng cái cối xay trực tiếp bắn đi.

“Phanh”

Bông hoa hỏa diễm xoay tròn ra đuổi theo nam tử Huyết Xà Tộc, nổ tung trên người hắn, một đóa hoa lăng không nở rộ ra.

– Ah

Sau một tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ, hỏa diễm tản ra trên không trung, bên trong không có một bóng người, chỉ có một chút bột phấn màu đen tản ra, bị gió thổi qua liền triệt để mất đi tung tích.

Tên nam tử Huyết Xà Tộc kia đã vĩnh viễn biến mất khỏi thiên địa, không để lại bất cứ dấu vết nào nữa

– À?

Người đang quan chiến chung quanh đều há to mồm ra, toàn bộ ngốc trệ. Bọn hắn vốn tưởng rằng có trò hay để xem, ai biết dĩ nhiên lại là miểu sát...

Trong ánh mắt tất cả mọi người nhìn Lý Vân Tiêu đều toát ra vẻ sợ hãi.

Trước kia có người thấy hắn ra tay xa xỉ, lại là Thuật Luyện Sư, không ít người đã thầm có tính toán, nhưng giờ không ai dám có tâm tư gì nữa rồi.

Sắc mặt Thủy Tiên có chút hồng nhuận phơn phớt, tiến lên phía trước nói:

– Lý Vân Tiêu, ngươi chính là người ta muốn tìm, ta xác định 100%.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng tụ, khẽ nói:

– Thực xin lỗi, ta không có hứng thú bị ngươi tìm.

– Ngươi...

Thủy Tiên ngây ngốc một chút, trước kia người mà nàng tìm đều trăm phương ngàn kế biểu diễn trước mặt nàng, hi vọng được nàng chọn trúng, còn người chân chính chọn trúng lại khinh thường nàng như vậy.

Nàng thoáng cái không biết nên làm sao cho phải, vội dậm chân, quát:

– Đứng lại!

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Sao hả, muốn đánh ta sao? Phường thị này cấm chém giết đấy, Văn Chiến đại nhân lại ở đây, ngươi muốn phá hư quy củ sao?

Trên trán Triệu Văn Chiến tuôn ra mồ hôi lạnh, trong tứ hải, quy củ của ai dám quản Hải Hoàng chi nữ chứ?

Hắn vội vàng ôm quyền nói:

– Vân Tiêu công tử, Thủy Tiên công chúa, ta đột nhiên nhớ ra có chuyện quan trọng phải làm, xin đi trước một bước vậy!

Hắn lập tức hóa thành một đạo độn quang biến mất trong phường thị.

Lý Vân Tiêu ngốc trệ, lập tức vẻ mặt hắc tuyến, Triệu Văn Chiến này cũng quá dối trá đi.

Ánh mắt Thủy Tiên lưu chuyển, trong con ngươi nhộn nhạo lấy từng mảnh rung động, từng bước một đi tới chỗ hắn.

– Đúng rồi, ta cũng đột nhiên nhớ ra ta còn có chuyện rất quan trọng phải làm, đi trước một bước vậy.

Khóe miệng Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ tươi cười, không gian bốn phía nhoáng một cái, trực tiếp thi triển ra thuấn di biến mất tại chỗ.

– Ah... Lý Vân Tiêu ngươi..., tức chết ta rồi!

Trên mặt Thủy Tiên dâng lên nộ khí, không ngừng vung vẩy lấy nắm đấm, dậm chân nhỏ, trong miệng lớn tiếng mắng:

– Ta nhất định sẽ tim ra ngươi, đánh cho ngươi một trận nên thân.

Nàng không hề biết mắng chửi người, mắng đi mắng lại cũng chỉ là mấy câu “Đánh một trận”, “Giết chết” gì đó. Nhưng Lý Vân Tiêu đã sớm biến mất không thấy gì nữa, nàng dù mắng thế nào đối phương cũng không nghe thấy được.

Thủy Tiên cũng ý thức được điểm này, lửa giận ngập trời không chỗ phát tiết, ánh mắt lạnh như băng trực tiếp nhìn chằm chằm vào Phi Minh ở sau lưng, lạnh giọng nói:

– Ngươi vì sao không ngăn cản hắn trốn