Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1710: Tâm phục khẩu phục (1)

Nhuận Tường cảm thấy hoảng sợ, tốc độ kia quá nhanh, dùng ánh mắt của hắn vậy mà không tài nào bắt được.

Hơn nữa quyền phong kình khí cường đại không thể đỡ, chờ đến khi hắn phát hiện thì đã phá vỡ mất hộ thể Long khí của hắn rồi.

– Chân Long pháp thân.

Chỉ lực lượng một quyền đã khiến Nhuận Tường ngửi được nguy hiểm tử vong, hắn sợ hãi rống một tiếng, sau đó thân hóa Long hình, từng khối Long Lân màu vàng trải rộng toàn thân, tản mát ra kim mang sáng chói.

Kim mang như một sợi kim châm thật nhỏ, đâm ngược vào quyền mang kia, tiếng xé gió rậm rạp chằng chịt vang bên tai.

– Thật là Long lân?

Ma Sa chấn động, ban đầu hắn còn tưởng rằng đó là trạng thái biến hóa của Chân Long pháp thân, Long lân cũng chỉ là do huyết mạch chi lực diễn biến ra mà thôi, ai ngờ trong năm kiện bí bảo mà Nhuận Tường dung hợp lại có một khối Chân Long lân phiến

Long Uy vô thượng, ai dám phạm

Long Lân đã là một đạo hàng rào cuối cùng của Chân Long rồi, phòng ngự không chỉ có ngoại lực, mà càng bảo vệ tôn nghiêm Long Uy vô thượng, có lực phản kích rất mạnh.

Trên lân phiến tự động kích phát ra vô số kim mang, toàn bộ đều là do Long khí ngưng tụ thành, có thể đánh tan vạn vật

Quyền kình của Ma Sa đột nhiên bị phá khaỉ, nếu cứ tiếp tục oanh kích qua thì cánh tay của mình tất nhiên sẽ bị đánh vụn, hắn cũng không chắc có thể ngăn được vô số kim mang kia phản kích ha không, hộ thể nguyên lực trên quyền phong đã phá, hắn lập tức cân nhắc thu cánh tay về.

Cả người Nhuận Tường đều Long hóa, lui ra mấy chục thước mới biến trở về thân người, hắn hoảng sợ nhìn qua Ma Sa, hai tay lâm không biến đổi, trên mười ngón tay đều hóa ra Long trảo, tản mát ra nhuệ khí dị thường, nhẹ nhàng huy động là đã có thể cắt đứt không gian rồi.

Ma Sa lạnh lùng nói:

– Khó trách có lực lượng cường đại như thế, thì ra là không ngừng dung hợp Chân Long bí bảo, thật sự là cường giả đáng buồn a. Chẳng lẽ ngươi không rõ mượn nhờ ngoại lực thủy chung không phải đường chính sao?

Trên mặt Nhuận Tường hiện lên một tia nổi giận, lạnh lùng trào phúng:

– Ngoại lực? Thân thể của ta thân là hậu duệ Chân Long, làm thế chẳng qua chỉ là dẫn động lực lượng tổ tiên trong bí bảo thôi, đợi ta thu thập cửu bảo, hóa thân Chân Long thì còn ai dám nói không phải là đường chính nữa!

– Thu thập cửu bảo hóa thân Chân Long? Ha ha, Vương Tộc tứ hải vẫn còn ôm giấc mộng không thực tế kia sao?

Ma Sa nhịn không được cười ha hả, khinh miệt mỉa mai nói:

– Trong những năm qua, Long chi bí bảo đã không còn lại bao nhiêu, nhưng tứ hải ngươi đã thấy ai có thể hóa thân Chân Long chưa? Thật sự là hài tử buồn cười ah.

Nhuận Tường biến sắc, nhưng lại lơ đễnh, lạnh lùng nói:

– Người khác không thể chưa hẳn ta không thể, tổ tiên không được chưa hẳn ta không được, ngươi chẳng qua chỉ là một ngoại tộc cấp thấp mà thôi, có gì tư cách gì biết rõ chuyện Long duệ. Tổ tiên ngươi vô số năm trước cũng chỉ là một kẻ đáng thương phủ phục dưới chân Chân Long mà thôi.

– Đáng chết, trước khi chết còn sính miệng lưỡi.

Ma Sa hét lớn một tiếng, cả người thoáng cái trở nên cao mười trượng, trực tiếp chấn khai không gian, sau đó hắn duỗi ra bàn tay lớn chụp một trảo tới phía trước, một đoàn Hắc Viêm lập tức phù dưới lòng bàn tay, trong mắt của hắn hiện lên một tia hàn mang, Hắc Viêm lập tức trùng kích mà đi, trực tiếp hóa thành hai đạo biển lửa, phân biệt bắn về phía Nhuận Tường và Lý Vân Tiêu.

Nhuận Tường nhắm mắt lại, trở nên cảnh giác vạn phần, thực lực Ma Sa này thâm bất khả trắc, Hắc Viêm chi lực mỗi lần xuất hiện đều cường đại hơn vài phần, biển lửa phả vào mặt khiến ngay cả Long tức của hắn cũng bị bức lui ra sau.

Hắn lăng không nhảy lên, trên mười ngón móng vuốt sắc bén bắn ra đạo đạo Long khí màu xanh, lượn vòng quanh thân hắn giống như xuân tằm nhả tơ, tự quấn chặt lấy mình vậy.

“Oanh”

Hắc Viêm kia đánh qua, không ngừng đốt lấy Long kén màu xanh kia, không ngừng phát ra tiếng nổ “đùng đùng”

Bên phía Lý Vân Tiêu cũng nhướng mày, không thoải mái nói:

– Các ngươi đánh thì cứ đánh đi, khi không lại kéo ta vào làm gì, đầu óc ngươi có vấn đề sao?

Trong tay hắn lóe lên hàn quang, một cổ Hàn Băng chi khí cực lạnh phá thể mà ra, Lãnh Kiếm Băng Sương đâm tới một kiếm, Thủy khí đầy trời lập tức kết thành băng tinh, đông lại cả một phương bầu trời

“Oanh”

Biển lửa Hắc Viêm dưới kiếm khí kia trực tiếp bị chém thành hai khúc, hàn khí quá lớn, vậy mà khiến hỏa diễm bị bổ kia ra kia lập tức đóng băng, hình thành một tác phẩm nghệ thuật cực kỳ xinh đẹp kết trên không trung.

Mà khiến người hoảng sợ chính là, những Hắc Viêm kia rõ ràng bị đông kết nhưng vẫn còn lập lòe nhảy lên trong khối băng, chứng minh chúng vẫn còn thiêu đốt.

Loại hiện tượng cổ quái này khiến tất cả mọi người đều sững sờ, mặt lộ ra thần sắc cổ quái.

Bất quá võ giả trên chiến hạm đã sớm thối lui ra xa xa, sợ bị tai bay vạ gió.

Bắc Minh Kháng Thiên và Phi Minh cũng chằm chằm vào nhất cử nhất động của Ma Sa muốn bảo hộ chu toàn người mình muốn bảo hộ.

Đồng tử Ma Sa đột nhiên co lại, mắt lộ ra hung mang, không thể tưởng được thực lực hai người mạnh đều mạnh trên dự tính của hắn, bên phía Nhuận Tường đã bị ma diễm vây quanh, chỉ cần đốt cháy Long kén kia là có thể lấy mạng hắn, cho nên hắn chuyển ánh mắt qua, hai tay vung vẩy hai người thoáng một phát.

“Rầm rầm rầm”

Băng cứng đầy trời thoáng cái nổ tung, hóa thành vô số tinh bụi, ma diễm vọt ra hội tụ trên trời cao, ngưng tụ thành một tòa núi nhỏ thật thể ầm ầm rơi xuống chỗ Lý Vân Tiêu.

Con mắt Lý Vân Tiêu ngưng tụ, lộ ra thần sắc kinh ngạc cười nói:

– Thú vị.

Tay trái hắn bấm niệm pháp quyết, Thái Cổ Thiên Mục bỗng nhiên mở ra, mười một chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bỗng nhiên bay ra, ngưng tụ thành một cái Kiếm Phù chém tới tòa núi nhỏ kia.

“Phanh”

Sơn thể màu đen tựa hồ lực lượng thật lớn, sau khi bị áp chế ngắn ngủi liền trực tiếp chấn vỡ Kiếm Phù.

Lý Vân Tiêu mặt không đổi sắc, tay trái biến đổi quyết ấn, bắn ra một đạo kim mang, mười một chuôi kiếm trên bầu trời lập tức phóng xạ ra kiếm khí chi hải, hơn nữa làm thành một vòng, nhao nhao cắm ở bốn phía tiểu sơn, lần nữa ngưng ra một cái ký hiệu hoàn toàn vây khốn tiểu sơn vào trong kiếm đồ.

Ma Sa chấn động, tròng mắt cơ hồ như muốn lồi ra, ngọn núi màu đen anỳ chính là một kiện dị bảo, cùng một nhịp thở với Hắc Viêm của hắn, cả hai hỗ trợ lẫn nhau, uy lực cực lớn, cơ hồ là ra tay nhất định lấy mạng.

Sắc mặt Ma Sa trầm xuống, bàn tay cực lớn chụp một cái trên không trung, lập tức cầm chặt một cái ký hiệu cổ quái màu đen lật chưởng vỗ xuống dưới.

Trong núi nhỏ màu đen bị kiếm đồ vây khốn lập tức truyền đến tiếng nổ ầm ầm, muốn phá cấm mà ra, mười một chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm cắm ở bốn phía rung động lắc lư không thôi.

Lý Vân Tiêu ánh mắt lạnh lẽo, lộ ra một tia trào phúng, quyết ấn trong tay lại biến, lập tức hóa thành Kim Thân Pháp Tướng ba đầu sáu tay, trong đó một cánh tay giơ lên Mộ Vân Kính.