Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1642: Lui binh (2)

Sửu Ngư thống lĩnh lạnh lùng nói:

– Các ngươi đi trước.

Hắn một cước dẫm ra khỏi tầng hào quang kia, tay phải lăng không vẽ ra vài đạo phù văn, tạo thành một ký hiệu lục mang tinh đơn giản, sau đó nó phóng lớn trước người, chấn ra ngoài.

“Bành”

Đồ án sáu cạnh kia bị Phó Nghi Xuân một chưởng đập nát, thân thể Phó Nghi Xuân cũng theo đó trì trệ, nhưng bất quá chỉ nháy mắt đã lần nữa lấn thân tới, nhưng sắc mặt của hắn khó coi vạn phần, Lực Kình và Ma Thát thống lĩnh đã biến mất trong tầng hào quang kia rồi.

– Đã xả thân cứu được bọn hắn, vậy thì ngươi hãy lưu lại đi.

Trong mắt Phó Nghi Xuân hiện lên sát ý, khí kình nổ bung trong lòng bàn tay, lăng không đánh xuống

Khóe miệng thống lĩnh Sửu Ngư tộc lộ ra một tia trào phúng, nói:

– Muốn lưu ta lại? Ngươi có tài đức gì chứ?

Tay trái hắn đưa ra ngoài, Minh Châu màu xanh lá trong lòng bàn tay chậm rãi bay lên vài tấc, “Két” một tiếng vậy mà vỡ ra, hiển hiện vô số quân vân, từng cái hóa thành mảnh vỡ lơ lửng trong lòng bàn tay. Những mảnh vỡ Minh Châu kia giống như từng đạo hoa văn, xoáy lên một trận phong bạo, bỗng nhiên Thiên Địa biến sắc.

Đồng tử Phó Nghi Xuân đột nhiên co lại, sát ý trong mắt đại thịnh, đại hống chưởng lực đánh xuống.

Toàn bộ dị tượng Thiên Địa dưới một chưởng này của hắn đột nhiên nứt vỡ, vòng xoáy mảnh vỡ cũng rực rỡ tan rã, bắn khắp bốn phương tám hướng.

Nhưng thân ảnh thống lĩnh Sửu Ngư tộc đã biến mất tại chỗ, chỉ để lại hai chữ nhàn nhạt quanh quẩn trên không trung.

– Lui binh.

Người Hải tộc đầy trời sửng sốt nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, “‘Rầm Ào Ào"” thoáng một phát nhao nhao thối lui về phía sau.

Gương mặt Phó Nghi Xuân vặn vẹo cơ hồ muốn nhỏ ra máu rồi, trên trán nổi gân xanh, quát ầm lên:

– Giết, giết cho ta.

Hắn thân là một thành viên nghị hội của thành Hồng Nguyệt, rất ít khi nào lại nổi giận như vậy.

Võ giả Nhân loại bị tiếng gào thét của hắn khiến phục hồi tinh thần lại, lập tức hô to đuổi theo đám Hải tộc bỏ chạy kia. Có thể nhiều giết một người thì hay một người. Rất nhanh đã đuổi theo mấy ngàn thước, đánh chết hơn trăm người, lúc này mới lui về.

Trên đài quan chiến, Ninh Hoài Thụ nói:

– Nghi Xuân đại nhân không cần tức giận như vậy, trận chiến này ít ra chúng ta cũng đã đại hoạch toàn thắng, mục đích chiến đấu cũng đạt được, nên đại hỉ mới đúng.

Mọi người cũng đều nhao nhao gật đầu.

Phó Nghi Xuân sắc mặt âm trầm, lạnh giọng nói:

– Để ba gã Võ Đế thất tinh chạy thoát khỏi tay ta, thật sự không vui nổi.

Trang Sinh mỉm cười nói:

– Đại nhân không cần tự trách, những người này đều là bá chủ hùng bá một phương hải vực Đông Hải, có chút thủ đoạn bảo vệ tánh mạng cũng cực kỳ bình thường, nếu cứ như vậy vẫn lạc, vậy mới là lạ đấy.

Sắc mặt hắn trở nên nghiêm nghị nói:

– Qua trận chiến này, ta càng thêm cảm thấy chiến lược của Hải tộc quá khả nghi, rất có khả năng sẽ kéo chiến tuyến đến dọc toàn bộ Đông Hải, chuyện thành Bạch Xung quả thật cấp bách.

Liêu Dương Băng và hai gã Võ Đế khác liếc mắt nhìn nhau, nói:

– Đã như thế, vậy giờ chúng ta đi thôi.

Trang Sinh gật đầu nói:

– Đi nhanh về nhanh, thu hoạch tình báo làm chủ, chống cự Hải tộc là phụ. Nếu thành Bạch Xung có việc, có thể giúp thì giúp, nếu không thì lập tức quay về.

– Vâng

Ba người đều lĩnh mệnh mà đi.

Bên ngoài Ma Thiên đại thành, Nhân tộc đại hoạch toàn thắng, hát vang mà về, nhưng lần này lại không nhẹ nhõm như lần trước, tâm tình không ít người đều trở nên trầm trọng, tựa hồ ý thức được chiến sự cực kỳ không đơn giản.

Hơn nữa này trận này cũng tử thương không ít chiến hữu, rất ít người lộ ra tươi cười.

Những tiểu đội cấp một con đỡ, cấp hai cấp ba cơ bản đều xuất hiện tử vong cấp độ bất đồng, không có bao nhiêu tiểu đội có thể bảo trì nguyên vẹn được.

Tiểu đội Chiến Nhận trở lại dưới tường thành chiếm giữ lúc trước, trong lòng nguyên một đám đều cực kỳ sợ hãi, nhưng đa số là cảm kính đối với Lý Vân Tiêu. Nếu không có hắn dốc sức liều mạng chiếu cố trên chiến trường thì tiểu đội tuyệt đối không thể nào bảo tồn hoàn hảo được.

Sau mỗi trận chiến, đội trưởng đều phải kiểm kê nhân số và xem xét tình huống thương vong, hơn nữa còn phải báo cáo lên trên.

Lương Nguyên Cơ rất nhanh đã trở về, mặt mũi tràn đầy vẻ ngưng trọng, nói:

– Mọi người nhanh chóng đứng dậy, có nhiệm vụ.

Yên lão sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra nghi hoặc, nói:

– Hải tộc lại tới nữa? Sao lại không nghe thấy trống trận?

Những người khác cũng lộ vẻ khó hiểu, còn có nộ khí, vừa mới đánh xong, nguyên một đám đều đã rã rời, sao còn nhận được nhiệm vụ chứ.

Lương Nguyên Cơ lắc đầu, nói:

– Nhiệm vụ lần này tương đối nhẹ nhõm, hệ số nguy hiểm có lẽ không cao, tiểu đội Chiến Nhận ta tạm thời do Liêu Dương Băng đại nhân quản lý, đi thành Bạch Xung chấp hành nhiệm vụ trinh sát.

Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra một tia vui vẻ, quả nhiên đã đến.

– Thành Bạch Xung trinh sát? Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ chỗ đó cũng có Hải tộc sao?

Trần Trọng Uy sửng sốt một chút, cảm thấy khó hiểu, nhưng trên mặt lại càng thêm ngưng trọng

Tất cả mọi người tựa hồ đã nhận ra không đơn giản, nhưng chiến sự đang khẩn trương như thế còn dời đi nơi khác. nếu không phải đại sự tuyệt đối sẽ không làm vậy.

Lương Nguyên Cơ nói:

– Có trời mới biết được, tóm lại đây là nhiệm vụ bên trên giao xuống, không thể vi phạm, phải chấp hành, mọi người đi theo ta.

Rất nhanh, khu vực truyền tống liền tụ tập hơn sáu mươi người, đúng là ba chi tiểu đổi do ba gã Võ Đế khâm điểm.

Khiến tiểu đội Chiến Nhận ngạc nhiên chính là, trong đó lại có cả tiểu đội Võ Khâm, nhưng giờ chỉ còn lại 15~16 người thưa thớt, dường như lại chết thêm vài người nữa.

Hơn nữa Vu Võ Khâm không biết từ lúc nào đã được thả ra, cừu nhân tương kiến hết sức đỏ mắt, hắn oán độc nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, nếu không có ước hẹn bó, sợ đã bổ nhào lên cắn người rồi.

Lý Vân Tiêu chỉ cười nhạt một tiếng, đương nhiên sẽ không để loại người này trong lòng, hơn nữa từ trình độ oán hận trong mắt đối phương mà xem liền có thể thấy được hắn đã ăn hết không ít đau khổ.

Còn có một chi tiểu đội là Hồng Thủy, cái tên này có chút kỳ quái, nhưng nhân số trong tiểu đội chừng mười chín người, có thể thấy thực lực của bọn hắn cũng không phải bình thường, trước chiến sự thảm thiết lúc trước còn có thể bảo trì tỉ lệ sống sót cao như thế.

Thành viên tiểu đội Hồng Thủy càng cổ quái nhìn tiểu đội Chiến Nhận, không rõ đối phương sao lại nhiều ra một người, hơn nữa đa số ánh mắt đều rơi vào trên người Lý Vân Tiêu.

Liêu Dương Băng nhàn nhạt quét qua ba đội, cũng không nhìn Lý Vân Tiêu nhiều nói:

– Hiện giờ bắt đầu, mỗi đội các ngươi đi theo một vị đại nhân, phải phục tùng chỉ huy. Nhiệm vụ lần này thập phần trọng yếu, nếu hơi có sai lầm, sẽ không dễ dãi như thế đâu.

– Vâng

Tất cả mọi người trầm giọng quát, bọn hắn đều không phải người ngu, tự nhiên hiểu rõ nếu không có đại sự xảy ra, tuyệt đối không thể nào hành động vào lúc này được