Nghe vậy hắn liền cười lạnh:
– Tuyệt thế thần binh, có kiện nào không phải là đại hung? Kiếm này rất hợp ý ta, chỉ là tất cả phong mang băng sương lộ ra ngoài, ta vẫn không thể triệt để khống chế nó, dùng hồn lực bát giai đỉnh phong đi sử dụng kiếm này quả thật thập phần miễn cưỡng.
Lý Vân Tiêu vuốt vuốt Lãnh Kiếm Băng Sương một phen, sau đó thu nhập vào trong cơ thể, trực tiếp lơ lửng trên đan điền, cùng tâm luyện với Giới Thần Bi.
Hắn bằng vào tu vị tuyệt thế và lý giải đối với huyền khí, bất luận huyền khí cửu giai nào vào tay hắn cũng đều có thể thi triển một hai, nhưng chỉ là nhiều mà không tin, mỗi một kiện đều chỉ có thể phát huy ra một phần lực lượng rất nhỏ. Nếu không bằng đám chí bảo trên người hắn, bất luận kiện nào cũng đều là thứ kinh thiên động địa thì đã sớm tung hoành hành thiên hạ không cố kỵ rồi.
Sau khi làm tốt tất cả hắn mới đi ra khỏi Giới Thần Bi, trong lúc bất tri bất giác, lĩnh ngộ chín chữ, cũng đã qua ba ngày.
Hắn đổi một thân quân áo, ăn mặc bò dáng như một công tử ca, cầm trong tay một cây quạt xếp bắt đầu nghênh ngang xuất hiện trên đường.
Trong thành Phong Linh đã yên tĩnh hơn nhiều, mọi người tựa hồ đã quen với những cường giả Võ Tôn kia bay lại trên trời, cách mỗi mỗi vài trăm mét lại có một người.
Lý Vân Tiêu trong lòng kinh ngạc, xem ra Luật Thực Nguyên đã ôm thái độ bất chấp tất cả cũng phải giết hắn rồi, trên cơ bản tất cả lực lượng của Luật gia đều đã được vận dụng hết.
Chỉ là ba ngày này khổ cho thương nhân trong thành, mọi người chỉ được phép vào không được phép ra, một mảnh thê lương, các loại tin tức không ngừng thông qua truyền âm nghi truyền đi, trong đó cũng có không ý sinh ý thuộc bảy thế lực lớn Thương Minh. Dù sao thành Phong Linh chính là một trong các chủ thành hàng đầu ở Đông Vực, lượng người mỗi ngày nhiều đến kinh người, chậm trễ một ngày cũng tổn thất cực lớn rồi.
Rốt cục vào ngày thứ ba, tổng bộ Thương Minh trực tiếp đặt nghi vấn với Luật gia, nói rõ nếu không đưa ra một lời giải thích hợp lý sẽ trực tiếp phái cao thủ đến thành Phong Linh, đánh ra một đường, để bảo đảm lợi ích của Thương Minh trong thành này.
Luật Thực Nguyên biết vậy nên áp lực thật lớn, hiện giờ trong thành đã lộn xộn như ong vỡ tổ rồi, nếu Thương Minh lại phái cao thủ tiến đến vậy thì cục diện sẽ càng thêm khó khống chế.
Hắn vội vàng thương nghị chuyện với Phó Nghi Xuân, nhưng thái độ của Phó Nghi Xuân là kiên quyết không thể mở thành, phải chống lại áp lực các nơi, nhất định phải bắt lấy Lý Vân Tiêu mới có thể bỏ qua.
Ngay vào ngày thứ tư áp lực nhân khẩu ở thành Phong Linh ngày càng tăng, tình huống rốt cục đã có đổi mới, một đại sự chấn động toàn bộ thiên hạ xảy ra, thành Hồng Nguyệt truyền đến lệnh gấp, không được cản trở thành tống ở bất kỳ thành trì nào cả, đồng thời bảo sáu người Phó Nghi Xuân máu chóng hồi thành, còn có một phong thư bảo Luật gia phái sai đưa đến trấn Hải Thiên.
– Tộc trưởng đại nhân, hiện giờ thông đạo truyền tống đã mở ra, phàm là người lạ nhất định phải tìm được người đảm bảo mới có thể rời đi, khơi thông nhân khẩu có chút chậm chạp.
Một ga trưởng lão phụ trách thông đạo của Luật gia báo cáo lấy tình huống trước mắt, nói:
– Đại khái còn cần chừng mười ngày nữa mới có thể khôi phục lưu thông nhân khẩu bình thường.
Luật Thực Nguyên gật đầu nói:
– Cứ theo đó mà làm, nói cho thế lực trong thành biết, nếu tùy ý làm đảm bảo cho người xa lạ, để cho Lý Vân Tiêu chạy mất thì sẽ trực tiếp tru sát cả nhà.
Luật Thúc Bảo nói:
– Tộc trưởng đại nhân, vậy thư của thành Hồng Nguyệt thì làm sao đây? Chúng ta bây giờ đã dốc toàn bộ lực lượng đi tìm Lý Vân Tiêu mất rồi.
Luật Thực Nguyên nhìn thoáng qua bức thư màu vàng kim óng ánh trong tay, cười lạnh nói:
– Hải tộc đóng quân bên bờ Đông Hải, định đánh trấn Hải Thiên, đại sự kinh thiên như thế há thành Phong Linh ta có thể quản. Nhưng nếu thành Hồng Nguyệt đã ra lệnh cho tất cả thành tại Đông Vực phải điều động cao thủ tiến đến trợ giúp thì chúng ta cũng không thể bỏ qua mặt mũi thành Hồng Nguyệt một cách trắng trợn được. Cứ phái hai tên Võ Đế đê giai mang theo mười tên Võ Tôn tiến đến đi
Luật Thúc Bảo cau mày nói:
– Cái này..., cái này có phải là quá mức qua loa không?
– Hừ, có gì qua loa?
Luật Thực Nguyên lạnh lùng nói:
– Đây là đại sự hai tộc giao chiến, tự nên có người trong thiên hạ đảm đương, dựa vào gì Luật gia ta phải đi tiên phong? Nếu dùng thực lực thành Hồng Nguyệt cũng không thể ngăn nổi thì chúng ta có phái đi nhiều ngươi hơn nữa cũng chỉ có thể làm bia đỡ đạn, vẫn nên toàn lực tìm cho ra Lý Vân Tiêu mới là chuyện quan trọng.
Vừa nhắc tới Lý Vân Tiêu, trên mặt Luật Thực Nguyên liền bao trùm một một tầng sương lạnh, vô cùng âm trầm.
Lý Vân Tiêu một mình một người đi dạo cả buổi trong thành Phong Linh, phát hiện không thể nào rời đi được liền không thú vị định trở về khách sạn, dù sao hắn không sao cả, cùng lắm thì ở trong Giới Thần Bi tu luyện một năm nửa năm lại đi ra. Hắn cũng không tin Luật gia có thể giám thị nghiêm mật như thế cả năm trời.
Đang muốn đi về, đột nhiên ánh mắt giương lên, trông thấy một gã người Luật gia đang giám thị bốn phía trên không, dĩ nhiên là Phó Cẩm Sơn.
Phó Cẩm Sơn cũng có thực lực Võ Đế nhị tinh, vô luận đầu nhập vào thế lực nào cũng đều sẽ được trọng dụng, Luật gia cũng là uy bức lợi dụ mới có thể khiến hắn gia nhập vào, giờ phút này hắn cũng gia nhập vào đội ngũ tìm kiếm Lý Vân Tiêu khắp toàn thành.
“Hừ”
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, con ngươi càng phát ra lạnh như băng.
Phó Cẩm Sơn mấy ngày qua cũng là có khổ mà nói không nên lời, một chút chỗ tốt cũng không kiếm được, hơn nữa huyền khí cũng không tìm được ai luyện chế. Luật Nam Tây đã đáp ứng hắn sau khi tìm được Lý Vân Tiêu nhất định giúp hắn luyện, nhưng Lý Vân Tiêu kia cũng không phải dễ bắt như vậy, có thể bắt được một đao giết chết thì mọi việc đều thuận lợi, nếu không đó thủy chung vẫn là họa lớn trong lòng hắn.
Cho nên mấy ngày nay hắn tích cực hơn bất kỳ ai, nhưng vẫn không thu hoạch được gì cả.
Đang khi chán nản, đột nhiên một tiếng hừ lạnh trực tiếp vang lên trong lòng hắn, hắn hoảng sợ nhìn lại. Trước chiêu bài của một quán rượu đang có một nam tử đứng đó, hai tay ôm ở trước ngực, lạnh lùng nhìn hắn.
– Lý Vân Tiêu.
Toàn thân hắn hoảng hốt, khiếp sợ thiếu chút nữa đã kêu lên, theo phản xạ có điều kiện muốn bóp nát ngọc bội định vị trong tay, nhưng bất quá trong chốc lát, ngọc bội vừa cầm ở trong tay đã cảm thấy đại não đau sót, sau đó không còn biết gì nữa.
Trong tiểu viện Luật gia, Luật Nam Tây đang nhắm mắt tu luyện trước thủy tinh nghi trong giây lát giương đôi mắt, quát:
– Có biến.
Hắn cảm nhận được một cổ tinh thần lực vô cùng cường đại bỗng nhiên nổ bung thoáng một phát, tiếp theo liền lập tức biến mất, tinh thần lực kia mạnh mẽ mặc dù không đến cửu giai nhưng cũng không kém là bao. Hắn vội vàng đánh một đạo pháp quyết vào trong thủy tinh nghi kia, tọa độ tinh thần lực bộc phát lúc này đã lập tức truyền tới chỗ Luật Thực Nguyên.