Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Thiên La Ám Huyền Vũ và Bách Quán Đồng Cực Xà đều là vật trân quý cực kỳ hiếm có, dùng để luyện chế Quy Xà Tử Ngọc Đan khó tránh khỏi quá lãng phí đi. Năm vị linh dược khác cũng đều là vật đại bổ cực kỳ khó được, thế nhưng Cô Tâm Hồ Diệp Thảo, Dạ Xoa Châu và Bách Quán Đồng Cực Xà xà đảm trộn lẫn cùng một chỗ không phải sẽ có kịch độc sao? Vô Vi Ma Trúc và Ma Yết ti và Thiên La Ám Huyền Vũ kết hợp với nhau, tựa hồ cũng là kịch độc đi?
Trong mắt lóe lên Luật Hóa Phong lóe lên vẻ tán thưởng, vỗ tay cười nói:
– Ha ha, không hổ là cửu giai Thuật Luyện Sư, lần này ta thật sự phục rồi. Cô Tâm Hồ Diệp Thảo, Dạ Xoa Châu và Bách Quán Đồng Cực Xà xà đảm trộn lẫn cùng một chỗ độc tính có thể khiến võ giả linh khí đọng lại, vận chuyển ngưng lại. Còn Vô Vi Ma Trúc và Ma Yết ti và Thiên La Ám Huyền Vũ kết hợp mà thành độc tính có thể khiến võ giả thần thức thụ thương, ý thức không rõ, nhưng hai loại độc này đều chỉ đối với võ giả dưới Vũ Đế hữu dụng, phải thêm vào Lưu Minh Diệp, mới có thể đối với Vũ Đế cường giả sản sinh hiệu quả trí mạng. Lưu Minh Diệp này mới là chỗ mấu chốt của ba viên Quy Xà Tử Ngọc Đan, sử dụng chính là Lưu Minh Diệp linh thảo ba ngàn năm, vạn kim khó cầu!
Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ bừng tỉnh, nói:
– Thảo nào loại bát giai đan dược này ta ăn vào cũng có thể đề thăng công lực, nguyên lai có nhiều kỳ trân dị bảo như vậy ở bên trong, Hóa Phong Đại Sư thật là có tâm.
Luật Hóa Phong thu liễm nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói:
– Vân Tiêu đại sư, ta thực sự là bội phục sự bình tĩnh của ngươi, sắp chết đến nơi vẫn có thể thong dong như thế, không phải tâm tính mà võ giả ở tuổi như ngươi có thể có được. Trước khi chết, mong rằng báo cho biết ân sư ngươi là người phương nào?
Nội tâm hắn vẫn luôn đánh trống, rất sợ phía sau Lý Vân Tiêu là thế lực cường đại nào đó.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Ta không có sư phụ. Được rồi, các ngươi vì sao phải cho ta dùng độc đan này?
Luật Hóa Phong nặng nề hừ một tiếng, nói:
– Nếu là không có sư phó, vậy thì dễ làm rồi. Vân Tiêu đại sư đã sắp phải chết, liền đem toàn bộ cửu giai bảo bối lấy ra đi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta hiểu được, các ngươi là muốn mưu đoạt tài sản của ta?
Hắn nhìn Phó Cẩm Sơn nói:
– Lẽ nào ngươi không cần luyện chế huyền khí?
Phó Cẩm Sơn gương mặt khổ sáp, nói:
– Vân Tiêu đại nhân, ta cũng là thân bất do kỷ, đừng trách ta. Hóa Phong Đại Sư nói Luật gia sẽ phụ trách giúp ta luyện chế.
Lý Vân Tiêu trợn mắt nhìn hắn một cái, nói:
– Ngươi đem ta đưa tới, muốn giết ta đoạt bảo, còn muốn ta đừng trách ngươi? Ngươi cho rằng ngươi điên hay là ta choáng váng? Không trách ngươi thì trách ai?
Phó Cẩm Sơn bất đắc dĩ nói:
– Ta cũng là thân ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Trong lúc ta đang thu thập tài liệu, vô ý đem việc Vân Tiêu đại nhân thế chấp bảo kiểm ở chỗ ta tiết lộ ra ngoài, bị người của Luật gia phát hiện, vì vậy để ta bày cuộc đem Vân Tiêu đại nhân đưa tới. Chút sức lực hèn mọn của ta, dường như không có năng phản kháng Luật gia.
– Hừm, không nên đem mình nói giống như vô tội như thế!
Luật Hóa Phong lạnh lùng nói:
– Nếu không phải chính ngươi tham lam, tới tìm ta giám định giá trị của Lãnh Kiếm Băng Sương, sao có kết cục ngày hôm nay, hẳn là ngươi thất hẹn trước đi?
Phó Cẩm Sơn đỏ mặt lên, nói:
– Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích rồi!
Trong mắt Luật Hóa Phong lóe lên hàn quang, nói:
– Vân Tiêu đại sư là tự mình thành thật hay là chờ chúng ta ra tay thay ngươi thành thật đây?
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta chỉ muốn biết Lãnh Kiếm Băng Sương của ta hiện tại ở đâu?
Luật Hóa Phong cười lạnh nói:
– Đã biết cũng chỉ tăng thêm thương cảm, vật kia chính là tuyệt thế sát khí, cũng không phải vật mà loại tiểu hài tử như Vân Tiêu đại sư có thể đùa, ngươi vẫn là tự mình thành thật một chút đi.
Lý Vân Tiêu thở dài, nói:
– Ta người này trời sinh đã không thành thật, vẫn là hai vị tới thay ta thành thật đi!
Trong cơ thể hắn bị Thái Nhất Huyền Khí gột rửa, bất kỳ lực lượng nào đều có thể trực tiếp đồng hóa mất, về chút độc tính này đối với hắn lúc mới cho vào miệng cũng đã phát giác ra được. Chỉ bất quá toàn bộ đã biến thành thuốc bổ ở trong người hấp thu hết.
Luật Hóa Phong sắc mặt trầm xuống, cho Phó Cẩm Sơn một ánh mắt.
Phó Cẩm Sơn hướng tới Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:
– Người ở dưới mái hiên, thân bất do kỷ, Vân Tiêu đại nhân, đắc tội rồi!
Trong tay hắn giương lên, một cổ khí lãng cuồng mãnh chấn động ra, không khí trong nháy mắt bị nghiền ép toàn bộ nổ lên, một đạo tiếng hô bén nhọn chói tai vang lên.
Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên một tia hàn ý, một chưởng đã hướng phía kình khí đánh tới, trong lòng bàn tay năm màu sáng mờ trong sát na trán phóng ra, phong vân chi lý đột nhiên hiện lên, che phủ khiếu âm chói tai, đem kình khí áp chế xuống.
– Bang bang bang…!
Liên tiếp tiếng bạo nổ trên không trung, Phó Cẩm Sơn thất kinh, muốn hoảng sợ trở ra, nhưng đã quá muộn, chưởng phong chấn vào trong ngực hắn, phun ra một ngụm tiên huyết té bay ra ngoài.
– Ngươi..., lực lượng của ngươi...
Luật Hóa Phong thất kinh, khuôn mặt hoảng sợ, Phó Cẩm Sơn đó là nhị tinh Vũ Đế, lại bị hắn một chưởng chấn thương? Hắn không tin đan dược của mình dĩ nhiên sẽ mất đi hiệu lực.
Lý Vân Tiêu bộ pháp dưới chân giẫm một cái, cả người đã lao tới, muốn Luật Hóa Phong bắt sống lại, ép hỏi chỗ giấu Lãnh Kiếm Băng Sương.
Đột nhiên trên bầu trời một đạo kình khí hạ xuống, toàn bộ không gian đều hơi bị cứng lại, tựa như cự thạch nặng nghìn vạn cân đánh xuống.
Lý Vân Tiêu hơi biến sắc mặt, thân thể lâm không vừa chuyển, trong sát na đã lui về chỗ cũ, trong mắt lóe lên một tia nghiêm nghị.
– Hóa Phong Đại Sư, ta đã sớm nói trực tiếp phái người bắt giữ hắn là được, không cần tạo ra phiền phức như vậy, tổn thất dược liệu quý trọng như vậy không nói, một chút hiệu quả cũng không có.
Một đạo nhân ảnh chậm rãi từ không trung hạ xuống, một thân thanh bào cẩm y, trên mặt trát phấn phần trắng nõn, lộ ra vẻ lười biếng, cầm trong tay một chiếc quạt lông xanh đang không ngừng lắc lư.
Đồng thời hơn mười đạo quang mang từ bốn phương tám hướng bay vụt mà đến, rơi vào xung quanh khu rừng, đem Lý Vân Tiêu vây chật như nêm cối.
Trên mặt Luật Hóa Phong một mảnh âm lãnh, hừ nói:
– Luật Triều Hải, ngươi cố ý xem ta làm trò cười phải không?
Bạch diện nam tử Luật Triều Hải khóe miệng mỉm cười, quạt lông nhẹ lay động, nói:
– Không dám, ta cũng biết việc này chính là kế hoạch của Nam Tây đại sư, muốn bắt sống người, Hóa Phong Đại Sư bất quá là người thi hành mà thôi, lúc này kế hoạch thất bại, Hóa Phong Đại Sư vẫn là trở về gia tộc trước đi.
Luật Nam Tây chính là cha của Luật Hóa Phong, cũng là thuật đạo cửu giai Thuật Luyện Sư chưởng quản Luật gia, nổi danh Đông Vực.