Nhưng lấy lực lượng toàn bộ Hồng Nguyệt thành đều không thể chống lại, hắn cũng tự biết khó có thể đối kháng.
Trong lòng giống như có một tảng đá lớn đè ép, để cho hắn có chút thở dốc không nổi.
Hắn một thân một mình ở trên đường phố Hồng Nguyệt thành bước chậm, trên bầu trời ánh trăng đã khôi phục bạch sắc, trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu xuống.
Trong lúc bất chợt, thần sắc hắn hơi động, tâm niệm vừa chuyển, hướng phía một bên nhìn lại.
Trước đây để đổi lấy Bạo Nguyên Đan mà phải thế chấp Lãnh Kiếm Băng Sương, nói lão giả kia làm cho đều tài liệu sau bóp nát ngọc bội hoán hắn, vừa chính là ngọc bội của lão giả kia truyền đến động tĩnh, tọa độ phương hướng kia lập tức ở Lý Vân Tiêu cảm ứng lại.
– Lại không ở Hồng Nguyệt thành?
Lý Vân Tiêu nhíu mày, lẩm bẩm:
– Phương hướng cùng khoảng cách kia chắc vẫn còn ở Đông Vực. Lại đi Thành Chủ Phủ thăm dò đến tột cùng rồi nói, rồi đi lấy về Lãnh Kiếm Băng Sương.
Hắn sau khi cân nhắc, đang muốn hướng Thành Chủ Phủ đi tới, đột nhiên một thân hình mập mạp xuất hiện ở trước người hắn, không ngờ là Chu Kinh Nghĩa.
– Vân Thiếu, thật là ngươi?
Chu Kinh Nghĩa gương mặt kinh hỉ, vội vàng đem hắn kéo đến một bên, nói:
– Lần trước nhìn ngươi trọng thương ra khỏi thành, ta đều lo lắng ngươi sống không được.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, lập tức hiểu rõ ra, so sánh với là tự mình lúc hôn mê ra khỏi thành bị hắn nhìn thấy, hắn mở miệng nói:
– Việc của Hồng Nguyệt thành, ngươi biết được bao nhiêu?
Chu Kinh Nghĩa hơi biến sắc mặt, sau đó cười vỗ xuống bả vai hắn, nói:
– Ta chỉ biết ngươi cũng không phải người vô tình vô nghĩa, khẳng định sẽ trở lại, cho nên vẫn để cho huynh đệ lưu ý hành tung của ngươi, mới vừa rồi nghe được hội báo ta liền nhanh chóng khắp nơi tìm kiếm ngươi, ngươi có biết hay không hiện tại Hồng Nguyệt thành cũng đang tìm ngươi.
Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, nói:
– Hồng Nguyệt thành tìm ta? Ngươi nói Hồng Nguyệt thành chỉ là cái gì?
Chu Kinh Nghĩa vẻ mặt cười khổ, nói:
– Bây giờ Hồng Nguyệt thành căn bản là Đường Khánh lão gia tử định đoạt, đương nhiên là Tứ Cực Môn Đường gia muốn tìm ngươi, ngươi mạo muội xuất hiện rất nguy hiểm, nhanh chóng đi theo ta đi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đi đâu?
Chu Kinh Nghĩa nói:
– Chỗ Nhược Băng cùng Nhược Mai hai vị tiểu thư kia.
Lý Vân Tiêu theo Chu Kinh Nghĩa thật nhanh xuyên qua mấy con phố, đi tới trong một mảnh kiến trúc nhà dân, trong đó một gian tiểu viện tầm thường, đi thẳng vào.
Tiểu viện chính là trước đây khối băng tổ chức tụ tập, tựa hồ người đã đi lầu trống.
– Nhược Mai tiểu thư, ngươi xem ta dẫn ai đi tới?
Chu Kinh Nghĩa la hét chạy đi vào.
Lý Vân Tiêu đi theo sau đó, đi vào phòng trong, chỉ thấy một nữ tử đang ở vây cùng một chỗ, tựa hồ thương nghị sự tình, đều ngẩng đầu lên.
– Lý Vân Tiêu!
Vài đạo tiếng kinh hô vang lên.
Lý Vân Tiêu liếc nhìn lại, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, trong ngực cảm thấy áp lực cực độ.
Bên trong ngoại trừ tỷ muội Khương Nhược Băng ra, còn có Nguyễn Hồng Ngọc cũng ở trong đó, tất cả đều là gia quyến của Khương gia, đa số nữ tử, còn có mấy tên đàn ông.
Nguyễn Hồng Ngọc cả người đã gầy sụp đi vài vòng, nàng giương mắt nhìn một cái, lạnh nhạt nói:
– Là ngươi?
– Vân Thiếu, ngươi quả nhiên không chết!
Nhược Băng bày ra vẻ tươi cười khó có được, tiến lên phía trước nói:
– Làm sao, thấy chúng ta không vui, sắc mặt âm trầm thành như vậy?
Phía sau một nữ tử kiều mỵ yểu điệu đôi môi khẽ mở, nói:
– Muội tử, Vân Tiêu đại ca tất nhiên là có chuyện, đừng làm rộn.
Nữ tử dáng người cực kỳ vũ mị kia dĩ nhiên là Khương Nhược Mai, sau khi chú ấn được giải khỏi người, nàng liền điên cuồng giảm béo, rốt cục tiêu thụ xuống, ở trong mọi người giữa mơ hồ đã thành đệ nhất mỹ nữ.
Nguyễn Hồng Ngọc mở miệng nói:
– Hiện tại Tứ Cực Môn tựa hồ muốn bắt ngươi, ngươi quay về Hồng Nguyệt thành làm cái gì?
Chu Kinh Nghĩa vội hỏi:
– Chủ Mẫu đại nhân, Vân Thiếu chính là Nghĩa Bạc Vân Thiên, nhất định là biết chúng ta gặp khó xử, cho nên mới quay về tới cứu chúng ta!
– Nga?
Nguyễn Hồng Ngọc lạnh nhạt nhìn hắn một cái, nói:
– Nếu thật sự là như thế, vậy đa tạ ngươi có lòng. Tuy rằng thực lực của ngươi ở trong đám tiểu bối rất mạnh, nhưng phóng nhãn Hồng Nguyệt thành thật đúng là không đủ nhìn, ngươi vẫn là tự mình rời khỏi đi.
Lý Vân Tiêu chật vật nuốt xuống một cái, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, hắn làm sao mở miệng nói cho chúng nữ trước mắt, Khương Sở Nhiên là vì cứu hắn mà chết.
– Vân Tiêu đại ca, mau vào ngồi đi. Mặc kệ ngươi là nguyên nhân gì, chúng ta đều sẽ cảm kích ngươi.
Khương Nhược Mai cũng đi lên trước, một cỗ hương thơm nức xông vào mũi, thân thể mềm mại trực tiếp quấn lấy cánh tay của Lý Vân Tiêu. Hai tuyệt sắc tỷ muội một trái một phải lôi kéo hắn, đưa hắn kéo vào trong phòng.
Lý Vân Tiêu cắn chặc răng, khó nhọc nói:
– Xin lỗi.
Nguyễn Hồng Ngọc chân mày hơi nhíu lại, nói:
– Vân Tiêu công tử lời ấy có ý gì?
Lý Vân Tiêu chậm rãi nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói:
– Ở bên trong tiên cảnh, Khương thành chủ — là cứu ta mà chết.
– A
Chu Kinh Nghĩa bỗng nhiên kinh hô một tiếng, lập tức hai tay bưng miệng mình, trợn to hai mắt kinh hãi đứng ở một bên.
Toàn bộ trong đại sảnh trong nháy mắt yên tĩnh lại, cực hạn im lặng.
– Ngươi nói cái gì? Vân Tiêu đại ca ngươi đang nói cái gì? Cha ta đã chết?
Trong mắt Khương Nhược Băng từng giọt nước mắt thật to chảy ra, lập tức liền hóa thành sông nhỏ, không thể vãn hồi.
Tuy rằng nguyễn Hồng Ngọc từ lâu đã nói với các nàng loại khả năng này, nhưng tất cả mọi người còn ôm một tia kỳ vọng, dù sao không ai có khả năng chứng thực Khương Sở Nhiên thật đã chết rồi. Ngay cả người của Tứ Cực môn cũng là lòng mang kiêng kỵ.
Khương Nhược Mai quyến rũ tư thái thoáng cái không thấy đâu, hai tay buông ra cánh tay của Lý Vân Tiêu, thân thể có chút đứng không vững.
Nguyễn Hồng Ngọc hai mắt lập tức liền hồng đỏ lên. Ở trời đêm kia sao băng rơi, tuyết bay đầy trời, nàng chỉ biết Khương Sở Nhiên nhất định là đã chết. Cái loại cảm giác thống khổ tới tê tâm liệt phế là chân thực như vậy, là cảm ứng giữa phu thê với nhau, so với bất cứ tin tức gì đều phải chân thực hơn.
– Chủ Mẫu, cái này, hiện tai nên làm thế nào cho phải?
Một gã võ giả nhất thời có chút hoảng hồn, tín niệm mấy ngày nay giúp bọn họ chống đỡ đó là Khương Sở Nhiên không chết, hiện tại tín niệm lập tức sụp xuống. Tất cả mọi người cảm thấy trước mắt một mảnh hắc ám không thấy ánh sáng.
Nguyễn Hồng Ngọc sớm đã biết sẽ là kết cục này. Hiện tại ngược lại là kẻ bình tĩnh nhất trong đám người, chỉ là thân thể yếu nhược run rẩy vài cái, liền ổn định lại, hai mắt đỏ bừng, khóc nức nở nói:
– Lấy tu vi của hắn, người phương nào giết hắn?
Lý Vân Tiêu hơi mở mắt ra, nói:
– Thiên tư.
Thân hình Nguyễn Hồng Ngọc chấn động, bi thương khóc ròng nói:
– Thiên tư, quả nhiên là thiên tư!
Lý Vân Tiêu vô cùng áy náy nói:
– Xin lỗi, người thiên tư muốn giết là ta, vốn không có quan hệ gì với hắn, hắn là vì cứu ta mà chết.