Nhưng giờ phút này hắn và Viên Cao Hàn đều hoàn toàn bị người chế trụ, không có nửa phần lực phản kháng, chỉ có thể đi một bước xem một bước thôi.
Lý Vân Tiêu sau khi rời khỏi Phương Thốn Sơn liền trực tiếp xuất hiện ở bên người Hồ Lô Tiểu Kim Cương, giờ phút này Hồ Lô Tiểu Kim Cương vẫn không nhúc nhích lẳng lặng lơ lửng trên không trung, thần thức điều tra qua, Băng Diễm kia vẫn còn bọc lấy trái tim, mang đến cho người một loại yên tĩnh cực hạn, phảng phất thời gian cũng ngừng lại.
Tay phải Lý Vân Tiêu vung lên, một khối Hồng Sắc Sa Lịch bắn tới, trực tiếp đánh vào trong cơ thể Hồ Lô Tiểu Kim Cương.
“Phốc”
Một đạo thanh âm nặng nề vang lên, lồng ngực Hồ Lô Tiểu Kim Cương trực tiếp vỡ vụn ra, hóa thành vô số bột phấn. Tài liệu cấu tạo thân thể hắn đã sớm bị phá hư hoàn toàn, sao có thể chống được lần va chạm này chứ.
Chân mày Lý Vân Tiêu cau lại, khối Hồng Sắc Sa Lịch kia sau khi bắn vào lồng ngực Hồ Lô Tiểu Kim Cương, cũng lập tức bị Băng Diễm đóng băng, hơn nữa còn triệt để tử vong.
Yêu Long hóa ảnh ra, đứng yên ở phía sau hắn, nói:
– Băng Diễm kia nhất định là vật thập giai, cùng một cấp bậc với Phượng Hoàng Thần Hỏa của ngươi, muốn bỏ, sợ rằng phải dùng đến uy lực Thần hỏa mới được.
Lý Vân Tiêu mặt lộ vẻ ngưng trọng, hắn sao không ý thức được chuyện này chứ.
Chỉ lànguyên diễm của Phượng Hoàng Chân Hỏa chỉ có một đám như vậy, cũng không phải vĩnh hằng bất diệt, nếu Băng Diễm kia có thể chống lại thần hỏa, hắn sợ nó sẽ suy giảm tới bổn nguyên thần hỏa, khiến cho vực giới chi lực của Giới Thần Bi cũng chịu ảnh hưởng
Yêu Long nói:
– Kỳ thật chỉ là một lựa chọn mà thôi, ngoại trừ thần hỏa thập giai, trong thiên hạ ngươi đi đâu tìm ra tứ chống lại Băng Diễm này chứ, trừ phi ngươi bỏ qua đầu bán khí bán thú này.
Lý Vân Tiêu trầm tư một hồi, tựa hồ hạ quyết tâm, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Một đạo ngũ thải hà quang hiển hiện trên không, mây tía đầy trời biến hóa, Sơn Hà Đỉnh ở trong hào quang kia chậm rãi đáp xuống, lơ lửng ở phía trước.
Lý Vân Tiêu khẽ động thần niệm, Hồ Lô Tiểu Kim Cương liền bay vào trong đỉnh kia, ầm ầm một tiếng, đại đỉnh vận chuyển lại, tản mát ra thế giới chi lực, từ từ sinh huy.
Đây là lần đầu tiên Lý Vân Tiêu sử dụng Sơn Hà Đỉnh sau khi tiến giai Võ Đế, cảm giác và lĩnh ngộ giờ phút này đã tăng hơn trước nhiều, trên Sơn Hà Đỉnh giang hà lưu chuyển, sông núi nguy nga, một mảnh chim hót hoa nở, trận trận truyền ra.
– Sinh tử tại thiên, nếu chết thì cũng đừng oán ta đấy.
Lý Vân Tiêu nhẹ nói một tiếng, sau đó hai tay ngưng ra một tư thế, một chút hỏa diễm hừng hực thiêu đốt ở trong đó, tuy rằng rất nhỏ, lại khiến cho cả không gian đều ngưng tụ.
Đây chính là nguyên hỏa của Phượng Hoàng Thần Hỏa, nắm trong lòng bàn tay cũng chỉ chừng ngón cái, thoáng cái bay thấp trên Sơn Hà Đỉnh, ầm vang một tiếng, trên toàn bộ đại đỉnh hào quang bắn ra bốn phía, trong đỉnh truyền đến trận trận động tĩnh, như bánh xe cuồn cuộn.
Sau đó, vô số hồng mang hội tụ trước người Lý Vân Tiêu, đúng là từng khối Hồng Sắc Sa Lịch kia, chúng nhao nhao bay tới đại đỉnh.
Khi đá sỏi đầy trời kia tới gần Sơn Hà Đỉnh mấy mét, bỗng nhiên đều ngưng tụ, hóa thành một cự nhân đá sỏi cực lớn, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, vậy mà kháng cự ý niệm của Lý Vân Tiêu, không ngừng cố gắng lui về phía sau.
– Ồ?
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra thần sắc kinh ngạc, bất luận một đạo ý niệm nào của hắn đều là quy tắc mạnh nhất ở giới này, những đá sọi này vậy mà có thể chống lại quy tắc chi lực của Giới Thần Bi.
Hắn lâm không đánh ra một đạo pháp quyết, trực tiếp khắc sâu vào trong Sơn Hà Đỉnh, lập tức trong đỉnh truyền đến một tiếng chấn rống, một đạo quang mang bắn ra, như yêu thú trực tiếp nuốt cự nhân kia vào trong.
Trong khoảnh khắc, trong Sơn Hà Đỉnh không ngừng có khí tức thô bạo truyền ra, đúng là hung lệ của vô số đá sỏi kia bị luyện hóa ra, mà bên ngoài trái tim Hồ Lô Tiểu Kim Cương, đạo nguyên hỏa kia của Phượng Hoàng Chân Hỏa chậm rãi hàng lâm.
Băng Diễm tựa hồ như tỉnh lại, trung tâm ngọn lửa bắt đầu nhảy lên, chỉ có điều mỗi lần đều thập phần cứng nhắc, động tác cũng không giống như nối liền.
Hai đóa hỏa diễm rốt cục đụng vào nhau, bùng lên uy năng ngập trời lan khắp bốn phương tám hướng.
Như một con mãnh thú và dòng nước lũ, lập tức nuốt hết tất cả đá sỏi, trong Sơn Hà Đỉnh lăng không hiện ra một đạo thần niệm của Lý Vân Tiêu, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, cùng hóa thân bên ngoài đỉnh chiếu rọi lẫn nhau.
Nguyên một đám Ma Ha cổ tự hiện ra trên vách đỉnh, hóa thành từng đạo quy tắc rơi xuống, trùng kích lấy cặp hỏa iễm chi lực kia.
Trong cự lực khủng bố, Lý Vân Tiêu cảm nhận được rõ ràng trái tim đã đình chỉ hồi lâu kia rốt cục bắt đầu khẽ nhảy lên.
Lý Vân Tiêu trong lòng vui vẻ, đạo phân thân kia trực tiếp lâm không ngồi xuống, cẩn thận quan sát và tế luyện.
Đột nhiên, ở hoang vu chi địa vang lên một tiếng kinh hô.
Bản thể Lý Vân Tiêu nhướng mày, cực kỳ không tình nguyện mở mắt ra.
Tuy rằng phân ra hai đạo hóa thân thủ hộ tế luyện trong Giới Thần Bi, nhưng khu động Sơn Hà Đỉnh và khống chế luyện chế phức tạp nguy hiểm như thế, hao tổn đối với bản thế cũng rất lớn.
Hai mắt mở ra lộ vẻ mỏi miệt, chỉ thấy Úy Kỳ Nhân đang từng bước đi tới giữa hồ nước, hơn phân nửa thân thể đã chìm trong đó rồi.
Người kêu lên sợ hãi kia đúng là Úy Tự Hoạch, tất cả mọi người lập tức đứng lên, mặt mũi tràn đầy cảnh giác và hoảng sợ.
Úy Đông Dương kinh quát:
– Kỳ Nhân.
Úy Kỳ Nhân giống như hoàn toàn không nghe thấy được, vẫn đi vào hồ nước, rất nhanh đã gần ngập cả đầu.
Úy Đông Dương vẻ mặt hoảng sợ, một đạo bí quyết ấn đánh vào trong Ngọc Xích trên không trung, ánh sáng màu xanh bỗng nhiên bắn xuống, đánh tới trên người Úy Kỳ Nhân.
“Phanh”
Úy Kỳ Nhân không có chút phòng ngự nào cả, trực tiếp bị ánh sáng màu xanh kia đánh trúng, chấn khiến hồ nước đều nổ tung, thân thể của hắn giống như lý ngư đả đĩnh nhảy ra khỏi mặt nước, lại rơi xuống bên dưới, chỉ bất quá lần này cả người rơi vào trên mặt nước, “Ùng ục ục” chìm xuống dưới.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ hoảng hốt, Úy Kỳ Nhân kia giờ phút này giống như chết rồi vậy
Một gã người Suất gia ngạc nhiên nói:
– Đông Dương đại nhân, ngươi giết hắn?
Úy Đông Dương chóng mặt, tức giận nói:
– Đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, ta thấy hắn tựa hồ trúng tà pháp, muốn một kích bừng tỉnh hắn, ai ngờ...
Tên người Suất gia kia khẽ nói:
– Ai ngờ thất thủ giết hắn đi, nói cho cùng vẫn là ngươi giết hắn.
– Ngươi câm miệng cho ta.
Úy Đông Dương nộ quát một tiếng, trạng thái hiện giờ của Úy Kỳ Nhân đã khiến hắn tâm phiền ý loạn rồi, hai mắt phun ra lửa nhìn chằm chằm vào tên người Suất gia kia.
Người Suất gia kia hừ một tiếng, liền quay mặt đi không nói nữa.
Úy Đông Dương tức giận nói:
– Đây rốt cục là sao?
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Úy Tự Hoạch, Úy Tự Hoạch chính là người đầu tiên kinh hô lên.