Hồng Sắc Sa Lịch tuy rằng trí tuệ không cao, nhưng cũng hiểu được xu lợi tránh hại, thấy tất cả mọi người đã chạy thoát nên thoáng cái yên tĩnh lại, không ít vây quanh ở bên người Lý Vân Tiêu, nhưng cũng không dám chủ động công kích.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, hai con ngươi lăng lệ ác liệt hóa thành Huyết Nguyệt, Nguyệt Đồng chi lực tản ra, tất cả đá sỏi đều bị chấn nhiếp.
Cự nhân còn lại cũng ngốc trệ thoáng một phát, liền chứng kiến Giới Thần Bi huyễn hóa ra, một cổ thế giới chi lực diễn sinh, như một cái vòng xoáy cực lớn hút lấy tất cả Hồng Sắc Sa Lịch vào trong.
Cự nhân kia phát ra một tiếng gầm nhẹ, giơ lên nắm đấm muốn đánh xuống, nhưng một đạo thanh âm rất nhỏ chợt truyền vào tai.
– Đồng Thuật — Nguyệt Dương.
Sau đó hai mắt cự nhân kia dần trống rỗng, cả thân thể cự đại không ngừng tan rã, nhao nhao bị hút vào trong Giới Thần Bi.
Một lát sau, đá sỏi đầy trời đã không còn một mống, đã bị Lý Vân Tiêu thu vào hết.
Hai con ngươi màu đỏ của hắn nhìn qua bốn phía, xác nhận không còn sót, lúc này mới điểm quyết ấn thu Giới Thần Bi vào trong cơ thể, hóa thành một đạo quang mang bay đi xa xa.
Sau khi Hồ Lô Tiểu Kim Cương bị băng diễm trên Nghê Hồng Thạch khiến cho nửa chết nửa sống, Lý Vân Tiêu một mực đều đang tự hỏi làm sao để cứu nó ra khỏi trạng thái đó, lần trước đã nhận được đại lượng Ký Ức Nguyên Kim từ trong tay người Mục gia, có thể khiến cửu giai huyền khí chi thân nhanh chóng khôi phục hơn, mà những đá sỏi màu đỏ này rõ ràng rất giống với Thạch Thú, rất có giá trị nghiên cứu.
Một đường bay qua, cũng không gặp phải bất cứ công kích nào nữa, xa xa lộ ra một mảnh hoang vu chi địa màu vàng, mà mọi người đều đang ở đó chờ hắn.
Suất Quân Uy vừa thấy hắn, vẻ lo lắng liền biến mất, lộ ra vui vẻ.
Úy Đông Dương lại hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia vẻ lo lắng, nhưng che giấu rất tốt, thập phần nhiệt tình nghênh đón cười nói:
– Tiểu huynh đệ quả nhiên bản lĩnh phi phàm, một người cản phía sau vậy mà không có chút việc gì.
Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:
– Đông Dương đại nhân mới là bản lĩnh phi phàm đấy, một người đi trước, vậy mà một chút việc cũng không có.
Nụ cười trên mặt Úy Đông Dương lập tức ngưng lại rồi, Lý Vân Tiêu ở trước mặt nói móc mỉa mai khiến hắn xấu hổ dị thường, mình thân là gia chủ một nhà, đứng đầu một phương, vậy mà năm lần bảy lượt bị một tên tiểu bối hậu sinh vô lễ chống đối, trong lòng của hắn bay lên căm giận ngút trời, đã nổi lên sát cơ đối với Lý Vân Tiêu.
Suất Quân Uy tiến lên một bước, trực tiếp đi đến giữa hai người, cổ hào khí lạnh như băng kia lập tức tan rã, híp mắt cười nói:
– Đông Dương huynh, đã qua khỏi phiến khu vực kia, nơi này có lẽ là nội vi rồi chứ?
Úy Đông Dương thu sát cơ vào, chỉ là ánh mắt nhìn Lý Vân Tiêu lại càng thêm bất thiện
Lý Vân Tiêu tự nhiên sẽ không để ở trong lòng, vẫn là bộ dáng phong khinh vân đạm kia, hai tay ôm ở trước ngực, tựa hồ trời sập cũng sẽ không lộ ra khẩn trương.
Úy Kỳ Nhân lắc đầu, nói:
– Cũng không phải như Quân Uy đại nhân nói, phiến hoang vu trước mắt này mới chỉ là chỗ tương giao giữa ngoại vi và nội vi, chỉ có đi qua, mới thật sự là tiến vào nội vi, đằng sau phiến khu vực này thế nào, chúng ta cũng không rõ lắm
Mọi người ngưng mắt nhìn về xa, chỉ thấy dưới bầu trời đông nghịt, thần thức chỉ có thể ở đảo quanh trên phiến hoang khu vực hoang vu này, không cách nào kèo dài xa hơn được.
Suất Quân Uy cau mày nói:
– Phiến khu vực này mặc dù có chút khác thường, nhưng nhìn qua bình tĩnh dị thường, sẽ có nguy hiểm gì, kính xin Kỳ Nhân đại nhân nói rõ cho.
Ánh mắt Úy Kỳ Nhân lộ vẻ sợ hãi, nói:
– Tất cả những gì chúng ta thấy trước mắt, đều chưa hẳn chân thật, đi mỗi một bước, cảnh trước mắt sẽ biến hóa bất đồng, hơn nữa đây cũng không phải là ảo thuật.
Lý Vân Tiêu nói:
– Một bước một cảnh, vậy mà không phải ảo thuật? Đó là cái gì?
Úy Kỳ Nhân nuốt nuốt nước miếng, nói:
– Ta cũng nói không rõ ràng, nhưng tất cả mọi thứ đều là tồn tại chân thật, có lẽ nơi này tồn tại một cái trận cục cực lớn cũng nên.
Lý Vân Tiêu trong lòng khẽ động, cẩn thận quan sát qua, quả thật khiến hắn có cảm giác khác thường
Hắn không khỏi nhớ tới trên Yêu Nguyên, Vương Tọa Đằng Quang thiết hạ tứ quý tuyệt trận, bất quá chỉ trong vòng ngàn dặm, nhưng lại biến hóa tứ cực, trong trận có trận, cũng là một bước một cảnh, không ngừng luân hồi chuyển động trong bốn thời không, cuối cùng nếu không có Nặc Á chi chu xuất thế, uy năng lấn át trận nhãn Bất Lão Sơn, vậy thì lần kia đã vẫn lạc ở đó rồi.
Úy Kỳ Nhân cười khổ nói:
– Người hai nhà khác tuy rằng không thấy bóng dáng, nhưng ta cho xác xuất bị nhốt trong đó rất lớn.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đã như vậy, chúng ta mau tranh thủ đi cứu bọn họ đi.
Tất cả mọi người đều quăng qua ánh mắt khinh bị, bộ dáng giống như đang nói “Có gan ngươi đi cứu đi, tên ngốc. ”
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, hắn vậy mà trực tiếp đi vào trong
Tất cả mọi người đều nín hơi, khiếp sợ vì sự lớn mật cúa Lý Vân Tiêu. Chỉ thấy hắn một mình một người đi hơn trăm mét, cơ hồ đã xâm nhập vào trong vùng hoang vu, nhưng tựa hồ cũng không có chuyện gì xảy ra cả.
Suất Quân Uy hồ nghi nói:
– Kỳ Nhân đại nhân, nhìn qua dường như cũng không khủng bố vậy a?
Úy Kỳ Nhân cũng há to miệng, có chút không rõ, nhìn bộ dạng Lý Vân Tiêu, quả thật rất thoải mái.
Giờ phút này Lý Vân Tiêu lẻ loi một mình đứng ở chỗ cách đó vài trăm mét, đột nhiên bước chân ngừng lại, xoay người nói:
– Không có gì cả, ta đã thấy cuối cùng phía trơcs rồi, chư vị định đợi ta đi qua rồi mới đi sao?
Người hai nhà liếc mắt nhìn lẫn nhau, đã có người xác nhận không có vấn đề, lá gan bọn hắn tự nhiên cũng lớn hơn, bắt đầu nhao nhao bước vào trong đó, đi về phía Lý Vân Tiêu.
Đột nhiên Úy Kỳ Nhân quát to một tiếng, hoảng sợ nói:
– Mau nhìn, sao lại đột nhiên nhiều hơn một cái hồ nước?
Tất cả mọi người hoảng hốt, đột nhiên nhìn qua bên phải. Quả nhiên ở cách đó không xa một cái hồ nước im im lặng lặng nằm trên vùng hoang vu, ánh mặt trời chiếu sáng qua ba quang lăn tăn, nhưng lại mang đến cho người một loại cảm giác khác thường.
Một đoàn hơn mười người đều là cường giả Võ Đế, căn bản không biết lúc nào bên người nhiều hơn một cái hồ nước như vậy, quả thực không thể nào tưởng tượng nổi.
Sắc mặt Suất Quân Uy trở nên khó coi, nói:
– Hồ nước này thật sự không phải ảo giác sao?
Úy Kỳ Nhân khổ sở nói:
– Có trời mới biết được, chúng ta mấy lần tiến đến, cũng chưa từng gặp qua cái hồ nước này.
Tất cả mọi người đều rùng mình, càng thêm cảnh giác, mức độ nguy hiểm lần tầm bảo này có lẽ còn trên cả dự tính của mọi người.
– Hồ nước này là thật.
Đột nhiên một giọng nói từ phía sau truyền đến, mọi người hoảng hốt, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Lý Vân Tiêu đứng yên ở đằng sau, nhìn qua hồ nước kia, trong mắt chớp động hào quang, không biết đang suy nghĩ gì.